Có Không Giữ - Mất Lấy Lại Mệt Ghê - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-10-18 04:21:25
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong phòng quan sát.

Trang Sân Sân: “Hàn Tiệp Tư là 'sói' ? Chẳng rõ ràng là thích đơn phương Quan Linh ? Tại những lời mập mờ như thế với Tô Vãn Chi?”

Nhan Lâm: “ cũng thấy thế. Hôm qua Hàn Tiệp Tư chút mập mờ với Tô Vãn Chi , chẳng lẽ hai mục tiêu ?”

Vương Tề Sơn: “Biết chỉ là tay chơi, thấy ai cũng yêu thì ?”

Trang Sân Sân: “Uổng công còn thiện cảm với , đúng là hạ điểm quá. Cứ tưởng là một em trai ngọt ngào.”

Nhan Lâm: “Rốt cuộc là 'sói' là 'vua biển' đây?”

Ngô Diên: “Thật , nếu biểu hiện rõ ràng tình cảm với Quan Linh như , thì hành động cũng gì đáng . Đằng , công khai lẫn ngầm tỏ tình với Quan Linh, đều cả , tại vẫn đối xử với Tô Vãn Chi như ?”

Sở Hàn: “Theo thấy, thể thuộc kiểu từ chối, tổn thương khác. Kiểu rõ lòng nhưng khi đối mặt với sự hảo cảm của khác, cũng sẽ thẳng thắn thể hiện sự thích.”

Trang Sân Sân: “Kiểu con trai cũng nhiều mà, ?”

Ngô Diên: “Cũng thể chỉ con trai, con gái cũng nhiều. Có thích mà vẫn 'nuôi lốp dự phòng' đấy thôi.”

Các bình luận viên bắt đầu một cuộc thảo luận sôi nổi.

Khán giả cũng thi mắng Hàn Tiệp Tư là “lò sưởi trung tâm”, quá tệ, mong Quan Linh đừng bao giờ tin .

 

Trong lúc chờ đợi, Ôn Dã dạo một vòng quanh khu chợ trời, mua một món quà nhỏ định bụng khi cô gái đến sẽ tặng cho đối phương.

Anh gói quà cẩn thận giấu lưng.

Bỗng nhiên, từ phía vỗ nhẹ vai .

Anh đầu , đập mắt là một chiếc váy màu hồng nhạt.

Vóc dáng lồi lõm quyến rũ, trong trẻo gợi cảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-lay-lai-met-ghe/chuong-83.html.]

Anh từ từ ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng rõ mặt đối phương.

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

“Anh đang ?”

Liễu Thư dịu dàng Ôn Dã.

Ôn Dã Liễu Thư: “Là .”

Biểu cảm của Liễu Thư cứng , cô chút thất vọng khi thấy . Không khí dường như đóng băng trong vài giây.

“...Ừ, là tớ.”

Ôn Dã dường như cũng nhận lỡ lời, bèn dậy : “Cậu mặc thế lạnh ? Hình như nhiệt độ hôm nay thấp.”

“Cũng .” Liễu Thư lắc đầu, bổ sung một câu: “Có một chút.”

Ôn Dã : “Vậy chúng qua bên chụp , bên đầu gió, gió lớn lắm.”

Liễu Thư gật đầu: “Vâng.”

 

Trời dần tối, Lục Thanh Yến thấy tiếng chuyện. Có đến.

Tư thế của cuối cùng cũng sự đổi.

Anh bước về phía hai bước, thấy một bóng cao gầy trong bộ đồ trắng đang tiến về phía .

Quan Linh mặc một chiếc áo choàng màu trắng, lớp lông mềm mại màu sữa bao quanh cổ cô. Gương mặt cô lấp ló trong lớp lông xù, trông chỉ nhỏ bằng bàn tay. Đôi mày lá liễu thanh tú khiến cô trông trong trẻo lạnh lùng. Cặp mắt tựa hồ thu chứa đựng làn nước xuân, dịu dàng, nhàn nhạt, luôn mang một tia bí ẩn và lười biếng.

Khi cô bước , phần đuôi váy của chiếc đầm đuôi cá khẽ lay động, lấp lánh những ánh bạc li ti, tựa như mặt biển gợn sóng ánh trăng, tỏa thứ ánh sáng mê hoặc lòng . Đôi chân cô thon dài, mỗi bước đều mang theo vẻ quyến rũ c.h.ế.t .

Cô mặc một trắng tinh, bước từ trong tuyết, tựa như một nàng tiên tuyết, dường như thể phát sáng, khiến thể rời mắt.

Người phim chĩa ống kính về phía Quan Linh, bất giác nín thở, như thể chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng sẽ phiền đến cô.

Quan Linh lười biếng liếc về phía Lục Thanh Yến.

 

Loading...