Liễu Thư nghĩ , dù chạy bộ xong cô còn tắm rửa nữa.
“Nửa tiếng thôi, thì muộn mất.”
“Không , thể về .”
Liễu Thư mím môi, liếc Lục Thanh Yến và Tô Vãn Chi ở bên cạnh.
Cô chút hối hận, thế sẽ cùng Quan Linh, ở đây trò chuyện với còn hơn.
Chủ yếu là cô nhân cơ hội riêng để thăm dò Quan Linh, xem cô là “Sói” .
Ngay lúc Liễu Thư định là nữa, Lục Thanh Yến bỗng dậy.
“ cùng các .”
“Không cần .”
“Được thôi!”
Quan Linh phắt Lục Thanh Yến.
Lục Thanh Yến vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, chiều quan tâm, cũng cô mà chỉ Liễu Thư.
Liễu Thư vui vẻ mặt, sang thuyết phục Quan Linh: “Đi chung cho vui mà.”
Ánh mắt Quan Linh chút lạnh lẽo, cô chằm chằm Lục Thanh Yến, hiểu đang nghĩ gì.
Lời từ chối đến bên miệng cô nuốt xuống, đó là một câu hỏi: “Anh mặc thế thì chạy kiểu gì?”
Lục Thanh Yến về phía Quan Linh, khóe miệng khẽ nhếch lên, cởi áo khoác ngoài.
“Thế là chứ gì.”
"Lục Thanh Yến cởi chiếc áo khoác phao bên ngoài , để lộ chiếc áo hoodie mỏng manh bên trong.
Anh vóc dáng cực kỳ cân đối, chân dài eo thon, bờ vai rộng và lồng n.g.ự.c vạm vỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-lay-lai-met-ghe/chuong-58.html.]
Liễu Thư , lo lắng : “Mặc mỏng manh thế ngoài sẽ cảm lạnh đấy, bên ngoài trời lạnh lắm.”
“Không , chạy vài bước là nóng ngay.”
Lục Thanh Yến miệng thì chuyện với Liễu Thư, nhưng ánh mắt hướng về phía Quan Linh.
“Ơ? Áo của với áo Quan Linh là cùng một thương hiệu ? Hai đều thích hãng ?” Liễu Thư vô tình liếc thấy nhãn hiệu cổ chiếc áo khoác Lục Thanh Yến cởi , giống hệt với logo n.g.ự.c áo của Quan Linh.
Nhãn hiệu áo Lục Thanh Yến quá nổi bật, nên ban đầu cô hề nhận họ đang mặc đồ cùng hãng.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Trùng hợp hơn nữa, cả hai chiếc áo phao đều là màu trắng.
“Vậy , quần áo của mua bừa thôi, cũng nhiều cái bạn bè tặng nên để ý nhãn hiệu lắm.”
Quần áo mùa đông của Quan Linh thường chỉ quanh quẩn vài thương hiệu quen thuộc, nhưng cô bao giờ để ý đến đồ nam, hôm nay càng tâm trạng Lục Thanh Yến. Vì thế, khi Liễu Thư lên tiếng, cô thật sự Lục Thanh Yến cũng mặc đồ hiệu .
Chẳng hiểu vì , Quan Linh bỗng thấy lòng bực bội.
Cô buông một câu: “Vậy thì quá, hai chung . Để Lục Thanh Yến chạy cùng nửa tiếng, đây, chạy xong sớm còn về sớm.”
Nói cô thẳng ngoài, dù cũng giày xong, cứ thế xuất phát thôi.
Liễu Thư mấp máy môi nhưng gọi Quan Linh . Cô nàng Lục Thanh Yến, chút ngượng ngùng : “Vậy chúng cũng chuẩn thôi, cần lấy giày chạy bộ ?”
Lục Thanh Yến cửa, đáp khẽ: “...Ừm.”
Quan Linh chạy vòng quanh khu biệt thự. Ban đầu cô chạy khá chậm, máy còn theo vài bước, nhưng chẳng mấy chốc bóng biến mất. Cô một chạy đến khu hồ nước ở trung tâm khu biệt thự.
Nơi đây một con đường rợp bóng cây với khung cảnh , ven đường đặt nhiều ghế dài. Chạy mệt, cô liền xuống nghỉ một lát.
Lúc ngoài, cô chỉ mang theo một chiếc đồng hồ. Nhìn lướt qua, tròn chín giờ, cô chạy nửa tiếng.
Quan Linh định chạy thêm một vòng quanh hồ nữa sẽ về bằng đường cũ.
Cứ theo kế hoạch thì cô thể khỏi nhà mười giờ.