Có Không Giữ - Mất Lấy Lại Mệt Ghê - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-10-18 04:20:23
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Hâm Nghi liếc bộ đồ ngủ cô: “Được thôi.”

“Nhanh thôi, đợi một lát nhé.”

Lâm Hâm Nghi gật đầu xuống chiếc ghế bên cạnh.

đầu thì thấy Quan Linh tỉnh từ lúc nào, đang mở to mắt .

“Quan Linh, tỉnh ? Sao hôm nay dậy sớm thế?”

“Vừa mới tỉnh thôi.” Quan Linh đáp dậy.

Lâm Hâm Nghi hỏi: “Vậy ăn sáng ? Tớ đang định ngoài bữa sáng đây.”

Quan Linh xỏ giày lắc đầu: “Không cần , tớ ăn sáng, cảm ơn nhé. Tớ định chạy bộ.”

Liễu Thư vẫn còn ngái ngủ, lơ mơ : “Quan Linh, định chạy bộ ? Tớ cùng với, đợi tớ một chút.”

Quan Linh đáp: “Vậy nhanh lên nhé. Tớ chuẩn xong sẽ xuống lầu đợi.”

Quan Linh nhanh chóng rửa mặt một bộ đồ thể thao, khoác thêm chiếc áo phao màu trắng.

Tốc độ của cô nhanh, các bước dưỡng da chỉ mất đúng một phút, thoa thoa vỗ vỗ lên mặt, cuối cùng bôi một lớp kem chống nắng là xong.

lúc , Tô Vãn Chi cũng chuẩn xong.

Hai cùng bước từ phòng đồ.

Tô Vãn Chi trang điểm tươi tắn, xinh , mặc một bộ váy tuýt màu trắng theo phong cách tiểu thư, mái tóc buộc hờ bằng chiếc kẹp tóc sọc đen trắng trông vô cùng duyên dáng, đáng yêu. Sắc mặt cô cũng , gò má ửng hồng đầy sức sống.

Còn Quan Linh chỉ đơn giản buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc cũng vô cùng giản dị với chiếc quần thể thao màu đen và áo phao trắng, trông ấm áp. Làn da cô trắng mịn, căng bóng lớp dưỡng da.

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

Hai cạnh tạo thành một sự đối lập rõ rệt. Dù Quan Linh chẳng hề tô son điểm phấn, cô hề thua kém, ngược , chỉ riêng khuôn mặt mộc cũng đủ sức khiến thể rời mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-lay-lai-met-ghe/chuong-56.html.]

Các trai thường dậy sớm hơn các cô gái. Trời sáng, Hàn Tiệp Tư và Nghiêm Tự phòng gym tập luyện.

Khi Quan Linh và xuống lầu, họ thấy Lục Thanh Yến đang sofa ở phòng khách.

Sáng sớm mùa đông, khí se lạnh, bên ngoài sương giăng mờ mịt khiến ánh nắng cũng thể xuyên qua.

Anh trong ánh sáng lờ mờ, rõ ràng trầm lặng và gây tiếng động nào, nhưng vẫn nhanh chóng nhận sự hiện diện của .

Có những chính là như , dù gì, gì, nhưng vẫn luôn cảm giác tồn tại mạnh mẽ.

Không ai thể .

Hôm nay Lục Thanh Yến mặc dày, một chiếc áo phao màu trắng với cổ lông dày sụ che mất nửa khuôn mặt. Trông khác hẳn phong cách thường ngày, bớt vẻ nghiêm túc mà trẻ trung hơn nhiều, nhưng vẫn toát khí chất lạnh lùng, tựa như màn sương ngoài .

Anh vốn đang nghiêng so với cầu thang, thấy tiếng động liền từ từ đầu , vặn đối diện với các cô gái đang xuống.

“Chào buổi sáng.” Tô Vãn Chi cất lời chào Lục Thanh Yến.

Quan Linh vịn tay lan can bước xuống, thẳng đến huyền quan chuẩn đổi giày.

Phòng bếp và phòng ăn ngay cạnh phòng khách, vì là gian mở nên ở bếp vẫn thể thấy động tĩnh ngoài phòng khách.

Nghiêm Tự bưng một ly tới.

Anh mặc một chiếc áo khoác nỉ, quàng thêm khăn choàng cổ màu sẫm, trông dáng mùa đông, giống như nam chính trong phim Hàn với vẻ ngoài chín chắn, trầm tĩnh.

Anh : “Chào buổi sáng.”

Tô Vãn Chi đáp : “Chào buổi sáng. Anh đang uống gì thế?”

“Trà thôi, em uống ?”

Tô Vãn Chi lúc đó thấy Tiết Nhất Minh nên lắc đầu : “Thôi ạ, buổi sáng em thích uống cà phê hơn.”

“Vậy thôi.” Nghiêm Tự nhún vai, tỏ vẻ cả.

 

Loading...