Tiết Nhất Minh : “ đồng ý với cách của Tiệp Tư.”
Nói xong, về phía Ôn Dã, hỏi: “Ôn Dã thì , hôm nay lúc bỏ phiếu phân vân ?”
Ôn Dã suy nghĩ một chút nghiêm túc trả lời: “Thật cũng , tìm hiểu .”
Tiết Nhất Minh : “ cũng .”
Khi cả hai , ánh mắt họ như tóe những tia lửa điện vô hình, kêu xèo xèo trong khí.
Lục Thanh Yến, nãy giờ một lời, vẫn luôn ở mép giường, mắt phía ban công.
Rèm cửa kéo , qua lớp cửa kính thể thấy rõ khung cảnh bên ngoài.
Chỉ là bên ngoài chẳng gì cả, cũng đang cái gì.
Tiết Nhất Minh hỏi: “Mọi thích kiểu con gái như thế nào?”
Nghiêm Tự : “ thích khí chất một chút, nhất là tóc dài, trông thật dáng nữ thần.”
Ôn Dã: “ yêu cầu đặc biệt, nhưng nếu cùng chủ đề chung để chuyện thì sẽ dễ bắt sóng hơn.”
Mọi đều hình mẫu lý tưởng của .
Chỉ còn Lục Thanh Yến là .
Nghiêm Tự hỏi: “Lục Thanh Yến, còn ? Mỗi thôi đấy.”
Lục Thanh Yến: “ hình mẫu lý tưởng.”
Nghiêm Tự: “Trong các khách mời nữ ai thích ?”
Lục Thanh Yến: “Không .”
Đã đến lúc công bố kết quả bỏ phiếu.
Trong phòng quan sát, sáu vị bình luận viên đều thẳng lưng chờ đợi.
Màn hình chuyển đến ký túc xá, dòng chữ “Mời khách mời xác nhận phiếu hảo cảm” hiện lên.
Trong phòng các cô gái, ai nấy đều vẻ phấn khích.
Trong khi đó, khí ở ký túc xá nam phần lo lắng và thấp thỏm hơn.
Người đầu tiên ngoài là Hình Na.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-lay-lai-met-ghe/chuong-32.html.]
“ đây.”
Lúc , vẻ mặt cô vẫn luôn thản nhiên.
Cho đến khi máy kiểm tra phiếu, cô bỗng hít một thật sâu.
Khi nhân viên hỏi suy nghĩ của , Hình Na ngẫm nghĩ : “ nghĩ chắc là sẽ một phiếu.”
Cô đặt ngón tay lên màn hình, từ từ nhập dãy của .
Lúc , các bình luận viên trong phòng quan sát cũng chút hồi hộp.
“Chắc là một phiếu đấy.”
“Phải chứ, thì cũng phũ quá.”
“Á! Không phiếu!”
“Một phiếu cũng .”
“Tuy giống như đoán, nhưng đúng là khó chịu thật.”
“Lát nữa về phòng còn tỏ như chuyện gì xảy .”
Hình Na trở phòng.
Lâm Hâm Nghi hỏi cô thế nào.
Hình Na đáp cũng tàm tạm.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Bởi vì Hình Na phiếu nào, nên cảnh tượng trông thật chua xót.
Người thứ hai là Liễu Thư.
Lúc dậy, cô tỏ vô cùng lo lắng: “Ây da, hồi hộp quá mất.”
Cô bước ngoài chậm, nhưng rời khỏi phòng liền rảo bước nhanh hơn.
Máy theo chân cô đến máy kiểm tra phiếu.
Liễu Thư : “ nữa, lo thể là phiếu, nhưng hy vọng kết quả sẽ như mong đợi.”
Nói xong, cô c.ắ.n môi, vẻ mặt đáng thương.
Trong phòng quan sát.