Có Không Giữ - Mất Lấy Lại Mệt Ghê - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-10-13 04:18:24
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhất thời, chủ đề của đều xoay quanh khoai tây.

Quan Linh chằm chằm những sợi khoai tây trong bát, lòng chút bất đắc dĩ nhưng ngoài mặt hề để lộ. “Không cần ạ, em ăn gì cũng .”

Lục Thanh Yến sai, món khoai tây đúng là chẳng ngon chút nào.

hành động của cô khiến sắc mặt Lục Thanh Yến đổi hẳn.

Người khác thể nhận , nhưng Quan Linh thấy rõ.

Tuy Lục Thanh Yến đến đây gì, nhưng cô cũng ngại khiến bẽ mặt thêm vài .

Thấy các khách mời nam đều quan tâm đến Quan Linh như , những cô gái khác dĩ nhiên cũng suy nghĩ riêng, chỉ là ai thể hiện mặt.

Tiếp đó, tự tìm chủ đề để trò chuyện với cạnh .

Thời gian nhiều, ai cũng nhanh chóng tìm hiểu đối phương, chỉ để phát triển tình cảm mà còn để xác định ai là “Sói”.

Người chơi thật lòng yêu đương thì sợ gặp Sói, nhưng Sói cũng sợ gặp đồng loại.

Bởi lẽ nếu hai con Sói đến với thì sẽ chẳng lợi lộc gì. Vất vả diễn một vở kịch, đến lúc công bố phận, cả hai đều là Sói thì thật mất mặt.

Lâm Hâm Nghi đối diện Ôn Dã.

Trong năm trai, cô khá hứng thú với hai là Tiết Nhất Minh và Ôn Dã. So với những khác, hai trông vẻ dịu dàng hơn, mà cô thích mẫu như .

Cả hai đều gần, đối diện cô. Đó cũng là lý do cô chọn vị trí .

Tiết Nhất Minh tỏ chủ động với Quan Linh, nên cô quyết định bắt chuyện với Ôn Dã .

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

Lâm Hâm Nghi hỏi: “Anh là giáo viên âm nhạc, chắc hẳn hát lắm nhỉ?”

Ôn Dã ôn hòa đáp: “Cũng bình thường thôi, chủ yếu dạy nhạc cụ, còn hát thì giỏi lắm.”

Lâm Hâm Nghi gật đầu: “Vậy ạ, thế dạy nhạc cụ gì?”

“Violon.”

Nhắc đến violon, ánh mắt như sáng lên một tia dịu dàng, trong trẻo tựa ánh trăng.

Lâm Hâm Nghi bắt ánh đó, lòng càng thêm xao xuyến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-lay-lai-met-ghe/chuong-28.html.]

chớp mắt, háo hức hỏi: “Oa, giỏi quá! Vậy mang đàn theo ?”

“Có.”

“Vậy em cơ hội kéo đàn ?”

“Sẽ cơ hội thôi.”

Anh kéo đàn mỗi ngày, đó là thói quen mười mấy năm nay, từ khi bắt đầu học.

Dù Ôn Dã trả lời thẳng thắn, Lâm Hâm Nghi vẫn vui.

Trò chuyện vài câu với Ôn Dã, cô càng chắc chắn hơn về lá phiếu của lát nữa.

Quan Linh ngay cạnh Ôn Dã nên bộ cuộc trò chuyện của và Lâm Hâm Nghi.

Thực , cô cũng hai mục tiêu, một trong đó chính là Ôn Dã.

Trực giác mách bảo cô rằng là Sói. Ánh mắt trong sáng, toát lên vẻ giản dị, mộc mạc.

cũng thể chắc chắn một trăm phần trăm, nên Quan Linh định bắt chuyện để thăm dò thử.

Quan Linh thờ ơ nghiêng đầu về phía Ôn Dã.

“Anh dạy đàn ở trường học ạ?”

Nét mặt cô vẻ xa cách, nhưng dáng vẻ nghiêng đầu đáng yêu. Sự đối lập tạo một sức hút vô cùng đặc biệt.

Ôn Dã lẽ ngờ Quan Linh sẽ đột nhiên chuyện với . Anh ngẩn một giây dịu dàng đáp: “Không ở trường, mà là ở phòng việc âm nhạc của bạn .”

Quan Linh gật đầu: “Trước đây cũng từng học violon một chút.”

Cách nhanh nhất để kéo gần cách là tìm điểm chung giữa hai .

Ôn Dã chút kinh ngạc: “Thật ?”

Anh gần như đam mê violon, việc gặp một cô gái cũng chơi đàn ở đây thực sự khiến bất ngờ. Nghe Quan Linh , như tìm tri âm.

Quan Linh nhận thái độ của đổi, liền tiếp: “Vâng, nhưng lâu lắm kéo nên chắc là ngượng tay lắm.”

 

Loading...