Hai giằng co một lúc. Thấy đang về phía , cô nhíu mày suy nghĩ : “Anh đưa t.h.u.ố.c đây, tự .”
“Vậy lát nữa mang qua cho cô.”
Quan Linh chần chừ hai giây, gật đầu giật tay khỏi tay .
Cô thể cảm nhận ánh mắt của Lục Thanh Yến vẫn luôn dõi theo , nóng rực mà dịu dàng.
Cô cảm thấy thật kỳ lạ, thật quen.
Và cả một chút bối rối từ ập đến.
Về đến phòng, lòng Quan Linh càng thêm rối bời.
Hình như là vì lát nữa Lục Thanh Yến sẽ qua.
Cô cảm thấy cái chân vốn cảm giác gì bỗng dưng đau nhói lên.
Trong đầu cô hiện lên đôi mắt đầy lo lắng của Lục Thanh Yến.
Mấy hôm cô còn chẳng thể nhớ nổi mắt trông như thế nào.
Vậy mà lúc nãy, khi cô ngã, ánh mắt của Lục Thanh Yến như thể khắc sâu tâm trí cô, để một dấu ấn sâu đậm, nóng bỏng.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Quan Linh chút do dự khi dậy.
cô vẫn mở cửa.
Lục Thanh Yến ngoài cửa, tay cầm một túi thuốc.
Quan Linh mặt , một tay vịn tường, chờ đưa t.h.u.ố.c cho .
“ ?”
“Không cần.”
“Để giúp cô bôi t.h.u.ố.c nhé, hứa bôi xong sẽ ngay.”
Quan Linh , để cửa mở.
Lục Thanh Yến mừng mặt, vội vã theo .
Trong lúc bôi thuốc, Lục Thanh Yến nghiêm túc và im lặng.
Động tác của vô cùng nhẹ nhàng, hề Quan Linh thấy đau.
Trước đây, cô từng thấy một Lục Thanh Yến cẩn thận, tỉ mỉ và chăm sóc khác như .
Cô thấy tò mò, thấy xa lạ.
“Xong .” Lục Thanh Yến băng bó cho cô xong, đó dậy đỡ cô.
Quan Linh gì.
Lục Thanh Yến dìu cô đến mép giường, bảo cô xuống nghỉ ngơi.
“Anh .”
“Được.”
Quan Linh giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-lay-lai-met-ghe/chuong-212.html.]
Lục Thanh Yến cô.
Dù ngẩng đầu, cô vẫn cảm nhận ánh mắt của .
Dù , trong đầu cô dường như vẫn hiện hữu đôi mắt quyến rũ .
“Vậy ngày mai đến chứ?”
Lục Thanh Yến hỏi, giọng chút thấp thỏm.
Không khí im lặng vài giây.
Lục Thanh Yến tưởng rằng sẽ nhận câu trả lời nên định về.
“Rốt cuộc thế nào?”
Lục Thanh Yến dừng bước, gằn từng chữ: “Anh đối với em.”
“…Không cần thiết.”
“Ít nhất là khi bên cạnh em ai khác, hãy để gì đó cho em.”
“Anh về .”
“Vậy ngày mai…”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“ mệt .”
“Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Ừm.”
Khi xoay , Quan Linh liếc một cái.
Cô thấy vẻ ảm đạm, mất mát gương mặt và cả nỗi buồn sâu trong đáy mắt .
Từ bao giờ, một Lục Thanh Yến kiêu ngạo thể che giấu cảm xúc của như ? Dáng vẻ hèn mọn, hạ mặt Quan Linh của , chắc chắn một ai khác thể thấy.
Quan Linh nhắm mắt .
“Ngủ ngon.” Trước khi khỏi cửa, Lục Thanh Yến vẫn nhịn đầu : “Có chuyện gì thì gọi cho nhé, ở ngay lầu.”
“Ừm.”
“Mai gặp.”
Anh định đóng cửa thì mơ hồ thấy tiếng Quan Linh : “Mai gặp.”
Anh sững , bàn tay đang khép cửa bỗng đẩy ngược , kinh ngạc và căng thẳng Quan Linh.
“Có chuyện gì mai hãy .” Quan Linh xong, nhắm mắt , trong.
Lục Thanh Yến hít một thật sâu, cố nén cảm xúc đang trào dâng: “Được.”
Chỉ cần cô cho cơ hội ở bên cạnh, như là đủ .
Anh sẽ dùng cả phần đời còn để đối với cô.
Ít nhất, trả những gì cô vì mà trả giá, đó sẽ trao cho cô tất cả tình yêu mà , dốc hết tất cả, cho cô thứ.
Nếu thể khiến cô cảm thấy hạnh phúc, thì quá .
Hoàn Chính Văn