Có Không Giữ - Mất Lấy Lại Mệt Ghê - Chương 211

Cập nhật lúc: 2025-10-18 04:26:52
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vậy , thế mai cô nên ngoài dạo một chút. Đến đây du lịch mà cứ nhốt trong phòng thì lãng phí lắm.”

Quan Linh gật đầu.

“Đồ ăn hôm nay hợp khẩu vị cô ?”

“Dạ, ạ.”

“Vậy thì quá. Hôm nay một vị khách lầu hai tự xuống bếp giúp một tay, nên trong bữa ăn hai món là đấy. ăn thử thấy cũng ngon lắm, đúng vị của miền Nam.”

Quan Linh khựng một chút.

Bà chủ vẫn đang thao thao bất tuyệt về vị khách nam , nhưng tâm trí Quan Linh bay mất.

Cô định rời thì lầu bước xuống.

ngoảnh nhưng vẫn thấy tiếng bà chủ: “Cậu Lục, định ngoài dạo ?”

Bà chủ vẻ quen với Lục Thanh Yến, còn hỏi vòi hoa sen sửa xong .

Quan Linh dừng bước mà thẳng ngoài.

dạo một vòng lớn bên ngoài mới về homestay.

Bắt đầu từ hôm đó, ngày nào Quan Linh cũng ngoài chơi.

Thế nhưng, chẳng hiểu đến cô cũng chạm mặt Lục Thanh Yến.

tài nào hiểu nổi lịch trình của .

Rõ ràng mỗi ngày cô đều xuất phát ngẫu hứng, chính cô còn chẳng .

Mấy ngày đầu, Lục Thanh Yến đều cố ý giữ cách với cô.

Sau , lẽ thấy cô còn quá bài xích, mới dám gần bắt chuyện vài câu.

Quan Linh đáp , nhưng dường như cũng chẳng buồn giận đau lòng.

Hôm nay, Quan Linh đến một điểm tham quan gần đó. Mải mê chụp ảnh, cô để ý đến con đường nhỏ bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-lay-lai-met-ghe/chuong-211.html.]

lúc một chiếc xe từ con hẻm đột ngột lao , cô vẫn đang mải mê bấm máy, mãi đến khi tiếng còi xe inh ỏi mới giật ngoảnh .

Khoảnh khắc thấy chiếc xe, đầu óc cô trống rỗng, định né nhưng dường như kịp nữa.

Bỗng nhiên, một từ bên cạnh lao tới, ôm chặt lấy cô ngã nhào xuống đất. Lưng cô đập một tảng đá bên đường.

Mà Lục Thanh Yến, lao cứu cô, suýt chút nữa bánh xe chèn qua. May mà chiếc xe bẻ lái kịp thời, chỉ cách chân đầy nửa mét.

Cú ngã bất ngờ khiến cô còn kịp cảm thấy đau. Lục Thanh Yến dường như chẳng thèm để ý xem chiếc xe đến gần thế nào, vội vàng dậy, một tay bế thốc Quan Linh lên, tay giữ lấy cổ chân cô, vẻ mặt căng thẳng tột độ, cứ như thể chân cô gãy lìa. Anh ôm cô định thẳng đến bệnh viện.

“Buông .”

Đôi mắt Lục Thanh Yến dán chặt cô, nhất quyết buông tay.

Quan Linh buộc thẳng mắt .

Đôi mắt tựa như chứa cả một trời , sự lo lắng và quan tâm trong đó rực cháy như những tinh quang nóng bỏng.

Con ngươi sâu thẳm lộ tình cảm nồng đậm, vây quanh, bao bọc lấy cô, cuốn cô một vòng xoáy mãnh liệt, sức kéo cô chìm xuống.

Cảm giác , xa lạ quen thuộc.

Tài xế xuống xe càu nhàu một hồi mới bỏ .

Lục Thanh Yến cô xin rối rít, nhưng vẫn khư khư ôm cô chịu buông.

Quan Linh lặp lặp rằng , mới chịu cõng cô đến phòng khám gần đó bôi thuốc, cõng cô về homestay.

Đến cửa, Quan Linh bảo đặt xuống, liền ngoan ngoãn theo. Quan Linh bảo đợi một lát hẵng , chủ yếu là để bà chủ thấy. Cô nghĩ Lục Thanh Yến sẽ từ chối.

Nào ngờ Lục Thanh Yến : “Tối nay qua t.h.u.ố.c cho cô.”

“Không cần.”

Lục Thanh Yến nắm lấy tay cô: “Vậy để cõng cô về phòng.”

“Không .”

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

 

Loading...