Có Không Giữ - Mất Lấy Lại Mệt Ghê - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-10-18 04:26:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bản tính của đàn ông, cho cùng, thực tệ.

Nếu Quan Linh cho một chút hy vọng, nhất định sẽ cố gắng và tranh thủ, nhưng... Quan Linh sẽ cho.

Một tảng đá, dù sưởi ấm thế nào, cũng sẽ nguội lạnh .

Anh tự tin thể điều đó.

Nếu thể mang hạnh phúc cho Quan Linh...

Vậy thì sẽ thêm một vài chuyện thừa thãi ."

"Nói chuyện với Ôn Dã xong, lòng Quan Linh còn yên ả nữa.

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

Phải thừa nhận rằng, những lời của Ôn Dã khiến cô chút đau đầu.

Rõ ràng cô cố gắng rời xa Lục Thanh Yến, thế mà dạo gần đây, cái tên cứ liên tục văng vẳng bên tai.

Người đàn ông đó, dường như từng thật sự biến mất.

thoát khỏi .

Quên tất cả những gì liên quan đến .

Cứ như kết thúc chẳng hơn ?

Tại cố chấp chịu từ bỏ như ?

Lẽ nào nguyên nhân đúng như lời vẫn ?

Quan Linh xe, gương mặt cảm xúc ngoài cửa sổ. Cảnh vật vun vút lướt qua, kéo theo bao hồi ức ùa về trong tâm trí cô.

Cô nhớ về thời thơ ấu, về hình ảnh cha cãi vã.

Nhớ về vòng tay của ông ngoại khi ôm cô lòng vỗ về.

Và nhớ về đầu tiên cô trông thấy Lục Thanh Yến.

Từng thước phim ký ức như khắc sâu tâm trí.

Rõ ràng lâu hề nghĩ đến .

Vậy mà hôm nay, cô quá nhiều nhắc đến cái tên .

Những ký ức cô phủ bụi từ lâu, mơ hồ dấu hiệu lật giở trở .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-lay-lai-met-ghe/chuong-207.html.]

Cô đột nhiên nhắm nghiền mắt, cố gạt những tạp niệm hỗn loạn.

Đừng giẫm lên vết xe đổ nữa.

Trời mưa tầm tã suốt ba ngày liền.

Quan Linh lo chuyến bay sẽ hủy, nhưng may mắn , ngày khởi hành, mưa ngớt dần, máy bay vẫn cất cánh đúng giờ.

Cô gọi xe từ nhà, nửa đường thì gặp t.a.i n.ạ.n giao thông gây tắc đường.

Quan Linh chờ đợi trong sốt ruột, sợ kịp chuyến bay. May mà bao lâu đường thông thoáng trở .

Chỉ là mưa bắt đầu nặng hạt hơn, nước mưa chảy thành dòng cửa kính ô tô.

Tiếng cần gạt nước vang lên đều đều chút ồn ào.

Khi thấy sân bay từ phía xa, Quan Linh nhận điện thoại của Trần Di Nhiên.

Trần Di Nhiên hỏi: “Cậu đến sân bay ?”

Quan Linh đáp: “Chưa, sắp tới . Vừa nãy kẹt xe, mãi mới .”

“Có kịp đấy?”

Quan Linh liếc đồng hồ: “Chắc là kịp, may mà khỏi nhà sớm.”

“Đồ đạc mang đủ cả ?”

Trần Di Nhiên cứ như một bà già lo, chuyện gì cũng hỏi một câu, cứ như thể Quan Linh là một cô bé từng xa nhà.

Quan Linh bất đắc dĩ : “Mang theo điện thoại với chứng minh thư là , những thứ khác cũng chẳng . Đừng lo, chỉ một tháng thôi mà.”

Trần Di Nhiên quá lên: “Một tháng mà lâu .”

“Nếu nhớ thì thể đến tìm .”

“Dạo mới nhận một dự án, bận c.h.ế.t . Vừa mới họp xong là gọi cho ngay đây.”

“Vậy cứ chờ mang quà về nhé. Làm việc chăm chỉ, nhưng cũng nhớ nghỉ ngơi đấy.”

“Ừm, đến sân bay thì nhắn tin cho .”

“Ok.”

“Còn chuyện nữa.”

 

Loading...