Nếu vì dịch bệnh, lẽ giờ cô ở nước ngoài .
Ông ngoại cũng yên tâm, để cô xa.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Lần cô du lịch giải sầu, cũng hứa hứa nhiều rằng sẽ chú ý phòng , đường nhất định đeo khẩu trang, ông mới miễn cưỡng đồng ý.
Người già tuổi cao, lo lắng cũng nhiều.
Thật ông , Quan Linh cũng , ông vẫn mong cô tìm một thể chăm sóc để kết hôn, bầu bạn, ở bên cạnh cô.
Thế nhưng, vài nhân nhượng, thái độ của Quan Linh ngày càng kiên quyết. Thấy cô cứng đầu như , ông ngoại cũng nhắc đến chuyện nữa. Mỗi ông định thôi, Quan Linh đều lảng sang chuyện khác.
Cô thơ thẩn bước mục đích dọc vỉa hè, những tán cây.
Bỗng nhiên, cô gọi tên .
Ban đầu cô ngỡ nhầm, nhưng thêm một tiếng nữa, cô mới đầu .
Không ngờ là Ôn Dã lâu gặp.
Quan Linh chút ngạc nhiên.
“Ôn Dã.”
“ là thật .” Ôn Dã chạy tới. Hôm qua bận đến nên hẹn với tổ chương trình sang hôm nay. Lúc đến thì muộn, Quan Linh tới nhưng , còn thấy tiếc nuối. Không ngờ chỉ ngoài ăn chút gì đó mà thể tình cờ gặp cô.
Đôi khi, cứ ngỡ bỏ lỡ, chẳng sẽ tương phùng ở ngã rẽ tiếp theo.
Mấy ngày qua, Ôn Dã thỉnh thoảng vẫn nhớ về thời gian chương trình, vài lời với Quan Linh.
Dù rằng lẽ cô chẳng .
, lẽ lòng sẽ nhẹ nhõm hơn một chút.
Gặp cô, trái tim vẫn rung động.
Quan Linh vẫn là tiên nữ thanh tao lạnh lùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-lay-lai-met-ghe/chuong-205.html.]
Lạnh như một đóa hồng trắng ngâm trong dòng suối mát suốt một đêm, băng giá mà thoát tục. dù ngâm cả đêm, hương thơm cô vẫn lan tỏa, quyến rũ lòng . Cho dù lạnh lẽo, cũng khiến sưởi ấm, che chở, dùng lửa để hòa tan cô.
Chỉ là, đến tận bây giờ, Ôn Dã hiểu rõ, cô chỉ là một đóa hoa băng giá, mà là lớp tuyết trắng đỉnh núi cao. Chỉ khi gặp thể khiến cô rung động, lớp tuyết mới bằng lòng tan chảy, ào ạt tuôn trào từ đỉnh cao. Còn khác dù dốc hết tâm sức trèo lên cũng chẳng thể tìm thấy, chẳng thể gặp cô.
“Cậu thời gian xuống chuyện một lát ?”
Vừa dứt lời, Ôn Dã mới nhớ còn hẹn.
Lúc nãy khi phỏng vấn xong, một bạn đang ở gần đây, rủ ăn cơm chung, đồng ý. Nghĩ bụng xa nên định bộ qua.
Bây giờ gặp Quan Linh, quên béng mất chuyện đó. Lời , đành cho bạn leo cây .
Chỉ cần là gặp Quan Linh, chắc chắn bạn sẽ thông cảm thôi.
Ôn Dã cũng cảm thấy áy náy gì, mời bạn uống rượu ăn cơm bù là .
Chỉ , Quan Linh chịu ở với một lúc .
Quan Linh quả thực chút do dự.
Vừa mới chuyện với Lâm Hâm Nghi xong, giờ gặp Ôn Dã.
Cô tâm trạng tán gẫu, mà nếu Ôn Dã những lời khiến cô khó xử, cô lẽ sẽ đối đáp .
Nhận sự ngần ngại của cô, Ôn Dã liền : “Vậy là, chúng dạo cùng một lát nhé?”
Quan Linh đáp: “Ừm.”
Ôn Dã gợi ý: “Gần đây một công viên, cảnh quan cũng tệ, là đưa qua đó dạo nhé.”
Quan Linh đồng ý: “Được.”
Ôn Dã cao hơn Quan Linh một cái đầu, bên cạnh, luôn để ý đến cô, phát hiện cô hề ngẩng đầu lấy một , chỉ chăm chú về phía , đáy mắt thoáng nét lạnh lùng và chút u buồn.
“Tâm trạng ?” Ôn Dã hỏi.