Cô cảm thấy chủ nhân của bộ thẻ kẹp sách sẽ đời nào tự nguyện đưa nó cho , trừ khi dùng cách gì đó đặc biệt, thậm chí là những thủ đoạn quá đáng.
Suy nghĩ khiến Quan Linh cực kỳ khó chịu.
Nếu là đây, Quan Linh tuyệt đối sẽ bao giờ suy diễn về Lục Thanh Yến như .
hiện tại, lăng kính màu hồng của cô dành cho vỡ tan, nên lời cũng nhuốm đầy cảm xúc tiêu cực.
Lục Thanh Yến sững , sự nghi ngờ trong giọng của Quan Linh. Anh chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn cả là nỗi buồn sâu sắc.
Anh thể ngờ rằng, trong mắt cô, trở nên tồi tệ đến thế.
“Một tháng , đến thăm bạn của ông ngoại em, ngỏ ý ông nhượng bộ thẻ kẹp sách . Ông đồng ý, dù trả giá cao. Thế nên đành về. Lúc ở nhà ông , thấy nhiều tranh chữ của các danh nhân, trong đó nhiều nhất là các tác phẩm của đại thư pháp gia họ Nhan. Vậy nên nhờ tìm bút tích thật của ông mang đến tặng.”
Lục Thanh Yến bất đắc dĩ thở dài, “Anh hề ép buộc ông . Khi nhận bút tích thật, ông cụ vui lắm, liền chủ động tặng bộ thẻ kẹp sách cho .”
Quan Linh chủ nhân của bộ thẻ kẹp sách ngưỡng mộ thư pháp của đại thư pháp gia họ Nhan, bản ông cũng thường họa theo.
Nếu Lục Thanh Yến thật sự mang bút tích thật đến tặng, đối phương chắc chắn sẽ mừng như điên, việc tặng bộ thẻ kẹp sách chỉ là chuyện nhỏ.
Chỉ là… bộ thẻ kẹp sách , quý giá thì cũng chỉ vì Quan Linh thích nó mà thôi. Còn bức thư pháp bút tích thật , giá trị của nó là một con trời.
Lục Thanh Yến dùng bút tích thật của đại thư pháp gia họ Nhan để đổi lấy bộ thẻ kẹp sách . Đây thể gọi là một cuộc mua bán lỗ vốn nữa, mà gọi là hành động của một kẻ ngốc chính hiệu.
Lúc , Quan Linh nên gì. Bộ thẻ kẹp sách tay bỗng như nặng ngàn cân, cầm cũng xong, mà bỏ xuống cũng chẳng đành. Niềm vui sướng và cả sự tức giận ban nãy sớm hóa thành nỗi bất đắc dĩ và m.ô.n.g lung.
Khi thấy Lục Thanh Yến bao trọn nhà hàng vì , cô còn khinh thường hành động phô trương của .
Vậy mà bây giờ, dùng bức thư pháp trị giá hàng chục triệu để đổi lấy mấy chiếc thẻ kẹp sách bằng gỗ mà cô thích.
Chuyện … cô thật sự ngờ tới.
Nói vui là dối, nhưng niềm vui kèm với gánh nặng và áp lực.
Một tháng , chương trình còn bắt đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-lay-lai-met-ghe/chuong-178.html.]
Anh những chuyện từ lúc đó ?
Quan Linh lời là thật giả.
thể phủ nhận, nó khiến lòng cô xao động.
“Cảm ơn , nhưng thể nhận , nó quá quý giá.”
Lục Thanh Yến dường như đoán cô sẽ từ chối khi nguồn gốc của món quà. “Anh vốn định cho em , nhưng em hỏi như , nếu thật, e là em cũng sẽ tin. Chỉ là… bộ thẻ kẹp sách vốn là thứ em thích, em cần thì đưa cho ai bây giờ? Để ở chỗ cũng chỉ lãng phí, chẳng hứng thú với mấy thứ . Chẳng lẽ em mang trả ?”
Quan Linh im lặng.
Cô trầm ngâm một lúc lâu, Lục Thanh Yến đậy nắp hộp , bỏ túi giấy đưa tận tay cô.
Quan Linh động nhận lấy, thực là cô cũng nên từ chối nữa .
“Vãi chưởng, đại thư pháp gia họ Nhan … lẽ nào là vị mà đang nghĩ đến ?”
“Lục Thanh Yến chịu chơi thật sự.”
“ vốn còn đang nghi ngờ Lục Thanh Yến đổi phận Sói cơ, quả thì ai dám nghi nữa chứ? Quà tặng mấy chục triệu mà cứ thế tặng thôi ?”
“Thế giới của tiền đúng là thể hiểu nổi, choáng váng thực sự.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Nhìn dáng vẻ của Quan Linh thì vẻ cô cảm động .”
“Ai mà chịu nổi chứ? Đổi là ai cũng sẽ cảm động thôi.”
Trở biệt thự, tâm trí Quan Linh rối bời. Cô chẳng còn tâm trạng dạo cùng Ôn Dã, nhưng hứa thì thể thất hứa.
Thế nhưng, khi dạo cùng Ôn Dã, cô chút lơ đãng.
Ôn Dã hỏi cô, “Em ?”