Khi trở về biệt thự, Lục Thanh Yến đợi lâu.
Buổi trưa ăn gì, vì chắc Quan Linh về .
Kết quả đến một giờ chiều, Quan Linh và Hàn Tiệp Tư mới xuất hiện.
Lục Thanh Yến ở lầu thấy họ xuống xe, liền trở về phòng lấy món quà chuẩn sẵn.
Anh cũng chuẩn quà cho Quan Linh.
Đây là món quà chuẩn từ lâu, vẫn luôn cất trong vali lấy .
Anh cũng vội xuống lầu, Quan Linh về, lẽ cần nghỉ ngơi một chút.
Anh gương chỉnh mái tóc và cà vạt vốn một chút xộc xệch.
Rõ ràng trông vấn đề gì, nhưng vẫn chỉnh chỉnh một lúc.
[ cứ cảm giác Lục Thanh Yến chỉnh tới chỉnh lui cũng khác gì lúc .]
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
[Lúc còn hơn, chỉnh xong rối cả lên.]
[Tóm là chỉnh cho lệ.]
[Lục Thanh Yến đang lo lắng ?]
Lục Thanh Yến xuống lầu, phát hiện Quan Linh đang ở phòng khách.
“Em nghỉ ngơi một lát ?”
Quan Linh đáp, “Không cần , thôi.”
Cô cũng mệt, buổi hẹn hò với Hàn Tiệp Tư nhẹ nhàng, cũng gì nhiều, chỉ chuyện.
Lục Thanh Yến thấy dáng vẻ thản nhiên của cô, trong lòng trào lên một cảm giác chua xót.
Trong tình cảm, điều đáng sợ nhất là một trở bình thường, còn vẫn thể bước .
Người bước , thường là tự chuốc lấy phiền não, tự giày vò bản .
Nếu còn để tâm đến thái độ của đối phương, thì chỉ càng dáng vẻ thờ ơ của cho tổn thương.
Lục Thanh Yến chính là như .
Quan Linh để tâm, điều còn khiến khó chấp nhận hơn cả việc cô ghét bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-lay-lai-met-ghe/chuong-173.html.]
Trái tim cứ chìm dần xuống.
vẫn cố gắng gượng, một cuộc giãy giụa cuối cùng.
Từ bỏ cũng cần dũng khí.
Lục Thanh Yến còn việc từ bỏ Quan Linh nữa.
Dù chỉ một tia khả năng, một chút hy vọng, đều nắm lấy.
Hóa một thể trở nên hèn mọn và ngu ngốc đến mức . Trước , Lục Thanh Yến luôn khinh thường những kẻ vì tình yêu mà đ.á.n.h mất sự kiên định và lòng tự trọng, luôn cho rằng sẽ bao giờ trở thành loại đó. Ấy mà giờ đây, chính biến thành kiểu mà từng xem nhẹ nhất.
“Đi thôi, xe ở bên ngoài ,” Lục Thanh Yến thấy giọng với Quan Linh, mang một âm điệu khác.
Quan Linh gật đầu, đang định cùng cửa thì thấy tiếng Ôn Dã gọi từ phía .
“Quan Linh.”
Quan Linh đầu , “Có chuyện gì ?”
Ôn Dã , “Anh chờ em về.”
Quan Linh ngây một chút gật đầu, “Em .”
Ôn Dã mỉm với Quan Linh, lơ Lục Thanh Yến đang cạnh cô.
Trên mặt Lục Thanh Yến biểu cảm gì, nhưng ánh mắt âm trầm đến đáng sợ.
Anh lạnh lùng liếc Ôn Dã, một lời.
[Ôn Dã khiêu khích quá đó.]
[Cuộc chiến giữa những đàn ông, s.ú.n.g đạn khói lửa mà vẫn đáng sợ như . Cảnh tượng cạnh tranh của các đấng mày râu, ha ha ha ha, sắp c.h.ế.t vì mấy màn tranh giành tình cảm mất.]
[Không ngờ một hiền lành như Ôn Dã cũng sẽ chuyện .]
Lục Thanh Yến đưa Quan Linh đến một quán cà phê.
Hai từng đến đây .
Chủ quán cà phê Quan Linh cũng quen, là cùng trong vòng bạn bè của họ.