Anh định “thôi bỏ ”.
Quan Linh cũng lên: “Đi thôi, em lấy cùng .”
“Được.”
Quan Linh cùng Ôn Dã lên lầu, cô đợi ở cửa, còn Ôn Dã một .
Trong phòng ai khác, lấy cây đàn nhanh chóng bước .
Dù chút men say, nhưng vẫn còn tỉnh táo, chỉ là cảm giác lâng lâng và cảm xúc dâng trào mãnh liệt.
Hai cùng mang đàn sân .
Có lẽ vì uống rượu, nên cả hai đều cảm thấy lạnh.
Ôn Dã kéo cho Quan Linh vài bản nhạc.
Còn một bản là ngẫu hứng sáng tác, bản nào cũng du dương, êm tai, khiến vô cùng thỏa mãn.
“Ôn Dã ơi xin đừng là Sói, thấy thật lòng thích Quan Linh.”
“ bây giờ tới năm Sói lận, trừ khi Lục Thanh Yến đổi thành Sói, nếu thì Sói hết ?”
“Giờ thì chịu thật , chẳng đoán gì cả.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“ quan tâm ai là Sói nữa, chỉ cuối cùng Quan Linh sẽ chọn ai thôi.”
Tô Vãn Chi từ trong phòng bước , thấy Lục Thanh Yến đang ở cuối hành lang, tựa cửa sổ ngoài.
“Anh đang gì ?” Tô Vãn Chi bước tới.
Lục Thanh Yến đầu cô một cái: “Không gì, đây hít thở chút khí thôi.”
Nói đóng cửa sổ , xoay trở về phòng.
Sau khi , Tô Vãn Chi tò mò ngoài cửa sổ.
Cô thấy Quan Linh và Ôn Dã đang ở ngoài sân.
Quan Linh xích đu, còn Ôn Dã mặt cô kéo đàn violin.
Tô Vãn Chi mỉm , đầu về phía ký túc xá nam xuống lầu.
Hóng gió một lúc lâu, men rượu cũng tan ít nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-lay-lai-met-ghe/chuong-168.html.]
Ôn Dã bắt đầu cảm thấy lạnh, thấy Quan Linh cũng kéo chặt áo khoác, cô cũng lạnh nên đặt đàn xuống: “Muộn , là chúng trong .”
Quan Linh gật đầu.
Ôn Dã cởi áo khoác định choàng cho cô, nhưng Quan Linh theo phản xạ lùi một chút.
“Không cần , cảm ơn .”
Ôn Dã gật đầu: “Ừm.”
Anh mặc áo khoác mà vắt nó lên khuỷu tay.
“Hôm nay thể kéo đàn cho em , vui.”
“Em cũng vui.”
“Thật ? cảm thấy em vui lắm.”
“Không , lẽ là em mệt thôi.”
“Anh hy vọng khi ở bên , em sẽ cảm thấy thoải mái, mặc dù… cũng , chuyện cứ là .”
Quan Linh thể cảm nhận ánh mắt chăm chú của Ôn Dã.
Cô đột nhiên dừng bước: “Thật em cũng một câu hỏi hỏi .”
“Em .”
“Anh bao giờ nghi ngờ em ? Ý em là… từng nghi ngờ em là Sói ?”
Ôn Dã Quan Linh, vẻ ngạc nhiên vì câu hỏi .
Anh suy nghĩ một lát, dường như câu trả lời chút khó khăn.
“Thật cũng , nhưng tin trực giác của . Trực giác mách bảo rằng em .”
Quan Linh , đột nhiên bật .
*Tiếc thật, trực giác của giờ vẫn luôn chuẩn.*
Giống như cái cách từng một mực tin rằng Lục Thanh Yến là Sói .
Quan Linh gì thêm, nhưng trong lòng quyết định.
Vốn dĩ cô còn vài lời , nhưng bây giờ xem còn cần thiết nữa.