Lục Thanh Yến chủ động lên tiếng: “Trước đây em từng đến đây, em còn nhớ ?”
Quan Linh đáp: “Em nhớ.”
Lục Thanh Yến hỏi: “Em ăn bánh tart trứng ? Sao thử một miếng .”
Quan Linh đĩa bánh, chần chừ vài giây cầm lên c.ắ.n một miếng.
“Thế nào?” Anh cô, ánh mắt dường như mong chờ phản hồi.
Quan Linh đáp: “Cũng .”
Lục Thanh Yến Quan Linh, rằng cô thực hài lòng cho lắm. Có lẽ nó ngon như cô kỳ vọng. thật là vì Quan Linh khẩu vị, khi ăn thì ăn gì cũng chỉ thấy , chẳng gì bất ngờ đặc biệt.
Lục Thanh Yến dường như đoán những lời sắp sẽ cô lạnh lùng từ chối. Nghĩ đến việc sẽ từ chối, thực sự mở lời, nhưng sự nôn nóng và đau khổ trong lòng buộc . Nếu bây giờ, sẽ còn cơ hội nữa.
Sự mâu thuẫn và đau đớn khiến cả run lên. Anh vấn đề của ở . Thực tối qua gần như thức trắng. Sự từ chối hết đến khác của Quan Linh khiến nhận , lẽ luôn nghĩ sai về nhiều chuyện. Nếu rõ thứ, lẽ sẽ thật sự thể tìm Quan Linh nữa.
Sau một hồi im lặng kéo dài, Lục Thanh Yến cuối cùng cũng tìm giọng của .
“Chúng ... còn hy vọng với ?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Nghe câu , Quan Linh sững một chút. Lời thế mà thốt từ miệng Lục Thanh Yến, quả thực là chuyện hiếm . Con nay từng theo đuổi ai, cũng từng cúi đầu ai. Lời cầu hòa yếu thế như mà cũng thể , lẽ đám bạn bè của mà chắc sẽ sốc lắm. Mà chương trình đang phát sóng trực tiếp, khi đám bạn đó của cũng đang xem thật.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Quan Linh xẹt qua một tia lạnh lẽo.
“Không .”
Cô dùng chất giọng bình tĩnh và lạnh nhạt nhất của để hai từ đó. Hy vọng tất cả thể thấy sự quyết tuyệt của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-lay-lai-met-ghe/chuong-158.html.]
Dù chuẩn tâm lý từ , nhưng trái tim Lục Thanh Yến vẫn co thắt trong một thoáng. Cơn đau nhói ban đầu nhanh chóng chuyển thành một nỗi đau âm ỉ, dai dẳng đến khó lòng chịu đựng, tựa như một lưỡi d.a.o cùn rỉ sét cứa cứa , mùi tanh của sắt gỉ hòa quyện mùi m.á.u tươi.
Quan Linh tiếp, như chịu buông tha cho : “Chia tay là quyết định đúng đắn nhất mà em từng .”
Cô từ chối rõ ràng bao nhiêu , mà vẫn còn hỏi. Vậy thì cô sẽ thẳng một cho xong, nhân lúc hết những lời kìm nén trong lòng bấy lâu nay.
Nghĩ , cơn sóng thần trong lòng Quan Linh bắt đầu cuộn trào dữ dội. Những oán hận và cả sự khinh bỉ chính bản mà cô niêm phong đáy lòng, tất cả đều hóa thành một cơn sóng thần mãnh liệt ập tới.
“Anh nghĩ rằng bộ dạng bây giờ của thể em cảm động ? Không, em cảm động chút nào, ngược còn thấy vô vị và phiền chán. Lúc còn bên , từng quan tâm em thích ăn gì, thích cái gì ? Chia tay mới nhớ ? Lúc em tặng cuốn *Hoàng Tử Bé*, tiện tay vứt nó đó, lúc còn bên từng nó ? Chia tay , mới , lấy nó để thư tình cho em. Chẳng qua cũng chỉ là tự cảm động mà thôi.”
Từng lời Quan Linh thốt như ngàn mũi d.a.o găm thẳng tim Lục Thanh Yến, đ.â.m thủng ảo tưởng của , dội cho một gáo nước lạnh buốt.
“Chúng chia tay vì khác, mà là vì em chịu đủ sự ích kỷ và lạnh lùng của , và cũng chịu đủ chính bản em khi còn yêu .”
“... Em hận ?”
“Không, em bao giờ hận . Ngay khoảnh khắc em hết yêu , em còn bất kỳ cảm giác gì với nữa.”
Lục Thanh Yến Quan Linh, hiểu những lời tàn nhẫn như thể thốt từ miệng cô. Quan Linh như đang cầm một con d.a.o đ.â.m thẳng tim , khiến nó nát bấy, m.á.u thịt mơ hồ.
Quan Linh dứt lời, một tiếng sấm vang rền bầu trời. Không ai để ý rằng, chân trời mây đen bao phủ từ lúc nào, báo hiệu một trận mưa lớn sắp trút xuống.
Tiếng sấm kéo Quan Linh khỏi dòng cảm xúc cuộn trào. Cô ngẩng đầu trời, sắp mưa . Trút giận xong, cô cũng lấy lý trí, thêm gì với Lục Thanh Yến nữa.
Buổi hẹn hò coi như hỏng bét. Vậy thì kết thúc ở đây thôi.
Cô dậy, xoay định bỏ , nhưng Lục Thanh Yến níu lấy cổ tay.