“Vì em .”
“ ngày nào cũng thấy ?”
“Ngày nào cũng ngắm mà chán, ngắm mãi thôi.”
Quan Linh ngập ngừng vài giây, mỉm bên ngoài. Họ lên đến đỉnh của vòng , từ đây xuống, khung cảnh thật tuyệt vời. Cảnh đêm của thành phố nổi tiếng khắp cả nước, Quan Linh ngắm cảnh đêm nhiều nhưng bao giờ ngắm từ vòng . Giờ phút , cô cũng cảnh sắc mắt cuốn hút, phá vỡ sự tĩnh lặng, chỉ lặng lẽ cảm nhận.
Và khi cô đang ngắm phong cảnh, Hàn Tiệp Tư vẫn rời mắt khỏi cô.
Giống như câu thơ: Em cầu ngắm phong cảnh, ngắm phong cảnh lầu ngắm em.
Trong mắt Hàn Tiệp Tư, Quan Linh chính là phong cảnh nhất, còn quyến rũ hơn cả cảnh đêm .
Tại biệt thự.
Nghiêm Tự đang bận rộn trong bếp nấu rượu vang nóng.
Anh dùng táo, cam, chanh, quế cây, đinh hương, hoa hồi, còn cả hương thảo để nấu cùng rượu vang đỏ, tạo thành một nồi rượu vang nóng ngào ngạt hương trái cây.
Rượu vang đỏ cho sức khỏe của các cô gái, hơn nữa bây giờ đang là mùa đông, thời tiết lạnh giá, buổi tối thưởng thức một ly rượu vang nóng thì còn gì bằng.
Nghiêm Tự canh giờ từ sớm, chuẩn thứ để nấu xong khi Quan Linh về. Ấy thế mà bây giờ tám rưỡi tối vẫn thấy bóng dáng cô .
Không tổ chương trình thời gian hẹn hò buổi chiều là từ hai rưỡi đến bảy rưỡi ?
Tại trễ một tiếng mà họ vẫn về?
Nghiêm Tự đành rót rượu vang nóng từng ly, đặt lên mỗi ly một nhánh hương thảo để trang trí, khiến cho mỗi ly rượu trông tinh tế hấp dẫn.
“Anh đang rượu vang nóng ạ?” Tô Vãn Chi bếp lấy nước uống, thấy một dãy ly rượu vang bày bàn.
Nghiêm Tự đáp: “ , nấu một nồi, cùng uống.”
“Thích thế, để em gọi tới.” Tô Vãn Chi đang định rời thì ngửi thấy mùi bánh bông lan thơm phức, “Anh còn cả bánh bông lan nữa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-lay-lai-met-ghe/chuong-113.html.]
Nghiêm Tự lắc đầu: “Không , là Ôn Dã đấy.”
“Ôn Dã? Anh cũng bánh bông lan ?” Tô Vãn Chi chút kinh ngạc.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Anh mới học hai ngày nay thôi, sáng nay cũng nhưng thất bại. Vừa với cùng điều chỉnh tỉ lệ một chút thì thành công .”
Tô Vãn Chi reo lên: “Oa, xem tối nay ăn ngon . Tới đây mới mấy ngày mà em béo lên .”
Nghiêm Tự : “Ăn một chút .”
“Vâng ạ.”
Sau khi Tô Vãn Chi , Nghiêm Tự liếc đồng hồ.
Ôn Dã chiếc ghế dài ngoài sân biệt thự.
Anh cứ mãi về phía cổng.
Anh đây một lúc , tuy mặc khá nhiều áo nhưng nhiệt độ ban đêm quả thực thấp, lâu cũng thấy lạnh.
Anh đang định dậy nhà thì bỗng thấy tiếng ho khan, lúc mới phát hiện chiếc xích đu ở góc sân bên cũng một đang .
Góc đó cây cối che khuất, thêm phần tối tăm nên từ nãy đến giờ Ôn Dã hề phát hiện ở đó.
Nghe tiếng ho , hẳn là Lục Thanh Yến.
Không ở đó từ bao giờ.
Chẳng đang cảm , ở trong phòng nghỉ ngơi mà ngoài hóng gió, sợ bệnh tình trở nặng ?
Ôn Dã bước tới: “Cậu phòng ?”
Lục Thanh Yến tuy xích đu nhưng hề động đậy, chiếc xích đu cũng giữ im phăng phắc. Anh ngẩng đầu lên, nhưng Ôn Dã, giọng trầm xuống: “Ừ, thêm lát nữa.”
Ôn Dã : “Vậy , ngoài lạnh lắm, đỡ cảm ?”