“Trời đất ơi, chứ, Quan và Lục! Thật luôn, đều là GL.”
“Nghe cũng hợp lý ghê.”
“ mà tuyết do Hàn Tiệp Tư đắp , thể là Quan Lục .”
“Sở Hàn đừng đoán mò nữa.”
“ phản ứng của Lục Thanh Yến cũng lạ lắm, còn sửa cúc áo cho tuyết nữa.”
“Rốt cuộc là chuyện gì ! Tò mò c.h.ế.t .”
"Sau hai giờ chiều, Hàn Tiệp Tư và Tô Vãn Chi trở về biệt thự.
Không thấy ai ở tầng một, cả hai bèn ai về phòng nấy.
Trong phòng cũng , họ bèn mở cửa ban công ngoài thì mới phát hiện , hóa đều đang tụ tập nướng BBQ ở đây.
Không khí ban công vô cùng náo nhiệt, đang rôm rả. Ôn Dã và Nghiêm Tự phụ trách nướng thịt, Tiết Nhất Minh thì phụ giúp bên cạnh. Các cô gái chỉ việc chờ, còn các trai cứ nướng xong xiên nào là sẽ chủ động mang qua tận nơi.
“Oa, thơm quá mất!”
Tô Vãn Chi lon ton chạy , mắt sáng rỡ: “Trông ngon mắt quá mất.”
Nghiêm Tự hỏi: “Hai ăn trưa ?”
Tô Vãn Chi tiếc nuối đáp: “Ăn ạ.”
Nghiêm Tự mời mọc: “Thế thử thêm chút ? Thịt ba chỉ với thịt bò ngon lắm đấy.”
“Dạ , ạ!” Tô Vãn Chi đầu Hàn Tiệp Tư, “Anh ăn ?”
Hàn Tiệp Tư cũng hít hà mùi thơm: “ cũng thử một chút, thôi thấy thèm .”
“ đó, là do Quan Linh tẩm ướp cả đấy, là tuyệt cú mèo.” Nghiêm Tự tự hào về phía Quan Linh.
Quan Linh đang cầm một xiên thịt bò, Nghiêm Tự nhắc đến thì lắc đầu: “Đâu , chủ yếu là do nướng khéo thôi, gia vị em pha đơn giản lắm.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Hàn Tiệp Tư : “Để nếm thử là ngay.”
Anh bước tới cạnh vỉ nướng: “Có món nào ăn ngay ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-lay-lai-met-ghe/chuong-111.html.]
Ôn Dã đưa cho một xiên ba chỉ: “Xiên , nếu thích ăn cháy cạnh hơn thì nướng thêm chút nữa.”
Hàn Tiệp Tư đón lấy: “Không cần , thấy thế là .”
Anh đưa xiên thịt lên miệng c.ắ.n một miếng lớn.
Miếng ba chỉ nướng xèo xèo tươm mỡ, béo mà ngấy, mềm mọng đậm đà, thoang thoảng còn chút hương thơm thanh mát của trái cây. Gia vị nêm nếm vặn, quả thực ngon tuyệt.
Tô Vãn Chi háo hức hỏi: “Ngon ?”
Hàn Tiệp Tư gật gù tấm tắc: “Ngon lắm, tuy no nhưng ăn cứ ăn mãi thôi.”
Nghe Hàn Tiệp Tư tả, Tô Vãn Chi càng thêm tò mò: “Em cũng thử mới .”
Nghiêm Tự đắc ý: “ mà, tay nghề tẩm ướp của Quan Linh đỉnh thật sự, đặc biệt là món ba chỉ , thấm vị cực kỳ. Chỉ còn từng thôi đấy, hai mà về muộn chút nữa là hết sạch .”
Hàn Tiệp Tư gật đầu: “May mà vẫn còn ăn.”
Tiết Nhất Minh từ tới: “Thế thì cũng ăn thêm một xiên mới .”
Trước đó Tiết Nhất Minh vẫn luôn ở chỗ đó, che khuất tầm của Hàn Tiệp Tư nên hề để ý đến tuyết mặt đất.
Mãi đến lúc mới chú ý tới, kinh ngạc thốt lên: “Sao tuyết to thế , đắp ?”
Liễu Thư đáp: “Không đắp ?”
“Hả?” Hàn Tiệp Tư ngơ ngác, “ .”
Liễu Thư nhắc : “ sáng nay chính là chuẩn tuyết cho Quan Linh ?”
Hàn Tiệp Tư gãi đầu: “À... đúng là tuyết, nhưng là đắp tuyết. chuẩn một món quà hình tuyết, giấu mà, phát hiện ?”
Những khác cũng ngơ ngác .
Liễu Thư quanh quất: “Ở cơ?”
Hàn Tiệp Tư chút ngượng ngùng: “Chắc hiểu lầm .”
Hình Na thở dài: “Xem là thật.”