CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 496: Bác Tề, cựu chiến binh kháng chiến chống Nhật
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:23:37
Lượt xem: 15
Hơn nữa, không thể không nói thái độ và khí chất toàn thân của Phương Vân Lương, vừa nhìn biết ngay không phải hạng người tầm thường.
Anh ta tuy là thành phần bất hảo, nhưng từ nhỏ đến lớn đều do Phương Chính Dương đích thân huấn luyện, người dòng m.á.u quân nhân sâu trong tận xương tuỷ, người biết chuyện vẫn có thể nhìn ra.
Phương Vân Lương đi tới, nhìn thoáng qua, ánh mắt liền rơi vào trên người Trương Chí Cao.
"Xưởng trưởng Trương?"
Phương Vân Lương mở miệng nói: "Xưởng nhựa Thuận Đạt?"
Giọng nói đặc sệt Bắc Kinh, Trương Chí Cao vừa nghe là nhận ra ngay.
Ông ta vội vã tươi cười đứng dậy, nói: "Đúng, là tôi, là tôi!"
Ông ta có chút chờ mong nhìn Phương Vân Lương, nói: "Là tổ chức nhận được thư do tôi viết rồi sao? Qua đây khảo sát sao? Tôi rốt cục có thể chờ đến cái ngày này!"
Giang Châu cười đi tới, nói: "Đồng chí Trương, tổ chức quả thật đã nhận được thư của anh rồi, bị thành ý của anh đả động, cho nên phái tôi qua đây khảo sát công việc của anh."
Hắn dùng giọng quan lại, tung ra đòn sát thủ, đưa tay chỉ Phương Vân Lương, mở miệng nói: "Vị này chính là con trai của thượng tướng Phương Chính Dương lục quân khu của chúng tôi, thượng tướng Phương nhìn thấy thư của anh, chỉ là trong bộ đội nhiều chuyện, ông ấy bận rộn nhiều việc, không có thời gian qua đây, cho nên kêu con trai tới."
Vừa nói ra lời này, mấy người ở đây đều vô cùng kinh ngạc!
ÔI chao!
Con trai của thượng tướng Phương Phương Chính Dương?
Trương Chí Cao gần như hoá đá, đang chuẩn bị qua đây kích động bắt tay, Triệu Gia Tường vẫn im lặng bỗng nhiên nhìn về phía Trương Chí Cao, ra dấu sếp cẩn thận.
Triệu Gia Tường cũng coi như tâm phúc trong tâm phúc của Trương Chí Cao.
Mấy năm nay, vẫn luôn đi theo bên cạnh Trương Chí Cao, chỉ cần một ánh mắt, Trương Chí Cao lập tức lập tức tỉnh táo.
Trên thực tế, vào thời đại này người giả danh lừa bịp rất nhiều.
Không biết có phải do vấn đề thời đại hay không, đầu thập niên tám mươi, lòng người thuần phác, chưa gặp phải nhiều thủ đoạn tinh vi, vì vậy rất nhiều người chỉ cần gan lớn, dám nói, trên cơ bản sẽ có rất nhiều người tin tưởng.
Thế nhưng cũng có không ít người tỉnh táo.
Rất hiển nhiên Triệu Gia Tường chính là một trong số đó.
Từ khi hai người Giang Châu cùng Phương Vân Lương tiến vào bắt đầu, hắn vẫn đang yên lặng quan sát.
Nhưng không thể không nói, tuy cậu ta thông minh, thế nhưng lời nói dối này của Giang Châu lại nửa thật nửa giả.
Hắn thành công loại bỏ điểm đáng nghi ngờ nhất -- thân phận của Phương Vân Lương, chuyển hướng sự chú ý, như vậy lời nói dối đến khảo sát này, cũng không có người chú ý hoài nghi.
Triệu Gia Tường đứng lên, đi tới bên cạnh Trương Chí Cao, nhỏ giọng nói vào lỗ tai của ông ta điều gì đó.
Một lát sau, đã nhìn thấy Trương Chí Cao bình tĩnh lại.
Ông ta lộ ra khuôn mặt tươi cười, hơi ho khan, quay đầu hướng về phía Triệu Gia Tường nháy mắt: "Chú còn không đi pha trà?"
Triệu Gia Tường đứng dậy, đi thật nhanh ra ngoài.
Giang Châu cùng Phương Vân Lương nhưng lại bình chân như vại, hai người ngồi xuống vị trí trống ở đối diện bàn vuông, hàn huyên với Trương Chí Cao.
Trương Chí Cao hỏi một vài vấn đề, đều là về nội bộ trong quân, mặc dù ông ta biết không nhiều lắm, thế nhưng tóm lại vẫn đủ để thăm dò.
Vừa rồi Triệu Gia Tường nói với mình ông ta - lo lắng hai người là lừa đảo, nên cậu ta đi tìm người nghiệm chứng một chút.
Trương Chí Cao tỉnh táo lại cảm thấy Triệu Gia Tường nói rất đúng, tuy hai người đều tới từ Bắc Kinh, thế nhưng nếu nói là con trai của thượng tướng Phương Chính Dương, đó cũng không phải là muốn nói là được?
Ông ta còn có chút đắc chí, cảm thấy Triệu Gia Tường thật sự thông minh.
Nhưng hai người thật tình không biết chính là đến lúc này, vừa hay đã rời vào bẫy của Giang Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-496-bac-te-cuu-chien-binh-khang-chien-chong-nhat.html.]
Mấy người hàn huyên trong chốc lát, Phương Vân Lương đã bắt đầu nổi giận.
Người này lại dám hoài nghi thân phận của mình.
Đều hỏi mấy câu lung tung không ra gì.
Anh ta đen mặt lại, cao giọng mắng: "Chuyện gì đây? Còn nghi ngờ tôi không phải là con của ba tôi hay sao? Hỏi nhiều như vậy, toàn linh ta linh tinh, có tin ông đây trở mặt hay không?"
Anh ta vốn không có tính nhẫn nại, lại là tuổi trẻ ngạo mạn, bị hoài nghi chuyện khác thì cũng thôi đi, cái này cái quái gì vậy, hoài nghi anh ta không phải con trai của ba anh ta, quả thực khiến ta không thể dễ dàng tha thứ!
Phương Vân Lương vốn cũng không phải là dễ trêu.
Đối phương đột nhiên nổi giận, lập tức khiến Trương Chí Cao hoảng sợ.
Ông ta hoảng quá không biết phải trả lời ra sao, Giang Châu đã vội đưa tay kéo cánh tay của Phương Vân Lương.
"Ai nha, Phương thiếu gia, anh đừng nóng giận, đồng chí Trương của chúng ta cũng chỉ tò mò mà thôi, không có ý đồ gì xấu, anh tỉnh táo một chút."
Giang Châu hoà giải, nhanh đè Phương Vân Lương ngồi xuống.
Chỉ một tiếng thiếu gia này thôi suýt chút nữa khiến cho Phương Vân Lương bối rối.
Anh ta không nói gì, ngồi xuống, không nói gì nữa.
Giang Châu tận lực tiếp tục cùng Trương Chí Cao nói mấy chuyện linh tinh, trên thực tế, trong lòng hắn thừa hiểu, người vừa nãy ngồi ở bên cạnh chắc là đi tìm người đi rồi.
Nếu không, trà này rót vài chục phút, sao còn chưa quay về?
Giang Châu nghiêng đầu vừa liếc nhìn hai người ngồi bên kia.
Tuy chưa từng gặp, nhưng nhìn tuổi tác, còn cả người phụ nữ trong mắt còn đang đong đầy nước mắt, chắc là vị phó trưởng xưởng còn lại.
Nửa giờ sau.
Trong lúc Trương Chí Cao cực kỳ nôn nóng, cứ như đang ngồi trên đống lửa, Triệu Gia Tường rốt cục đã trở về.
Phía sau cậu ta, là một ông lão hơn bảy mươi tuổi, lưng còng, chống gậy, tóc bạc phơ.
Nhìn thấy Triệu Gia Tường bước vào, Trương Chí Cao rốt cục thở phào nhẹ nhõm, ông ta vội bước nhanh tới, nói: "Sao giờ chú mới về? Không phải đi pha trà sao?"
Triệu Gia Tường cười cười, hướng về phía Giang Châu cùng Phương Vân Lương nói: "Thật sự là thật ngại quá, vừa rồi trong nhà không có lá trà, em chuẩn bị về nhà cầm một chút, không ngờ nửa đường gặp phải lão anh hùng của chúng ta."
Triệu Gia Tường nói, nghiêng người né ra, chỉ chỉ ông lão sau lưng nói: "Đây là bác Tề, cựu chiến binh kháng chiến chống Nhật của Lang Phường chúng ta, hai năm qua hàng năm đều đi Bắc Kinh, tổ chức rất trọng thị rất quan tâm."
"Trên đường em thấy một mình bác ấy, liền muốn đưa bác ấy trở về, không ngờ đang nói chuyện trời đất lại nói về con trai của thượng tướng Phương Chính Dương, bác ấy nói phải tới gặp một chút."
Triệu Gia Tường lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ, hướng về phía Phương Vân Lương nói: "Bác ấy nói thượng tướng Phương đối với bác ấy vô cùng tốt, năm ngoái còn đến nhà tướng quân ăn tối, tiểu thiếu gia Phương chắc từng nhìn thấy gì?"
Mí mắt của Phương Vân Lương giật giật.
Anh ta suy nghĩ một chút, đích thật là có chuyện này.
Cha mẹ của anh ta làm người chính trực, cùng là quân nhân, gặp nhau trong quân đội, sau khi trở về Bắc Kinh, luôn nhớ tới cuộc sống cực khổ năm đó, cũng nhớ tới những anh hùng vô danh này.
Vì vậy, bất cứ khi nào các cựu chiến binh đến thủ đô để nhận giải thưởng, cả hai sẽ phục vụ bữa ăn trong sân quân đội và mời họ ăn.
Hơn nữa đều là Lý Anh tự mình xuống bếp, tự móc tiền túi, thậm chí còn dùng tiền tiết kiệm ở nhà để mua thêm thức ăn.
Cố Diệp Phi
Phương Vân Lương dù bất hảo cỡ nào đi nữa, cũng biết chuyện này không thể vắng mặt, mỗi lần ăn cơm, ba anh ta đều nắm lấy lỗ tai của anh ta, thét đến điếc tai.
Sau đó chính là nghe những lão binh này kể về sự tích anh hùng của bọn họ.
Thú thật, Phương Vân Lương không có ấn tượng gì đối với ông lão trước mặt.
Thế nhưng khi đối mặt lính với cựu chiến binh, trong lòng của anh ta vẫn vô cùng tôn kính, lập tức đứng thẳng người.