CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 492: Ai không biết ông ấy là tâm phúc bên cạnh thủ trưởng?
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:22:32
Lượt xem: 21
Lý Anh cùng Phương Vân Lương đều ngờ khi nghe lời này của Phương Chính Dương.
Lý Anh nhìn về phía Phương Chính Dương, ông chồng lại lắc đầu, đưa mắt ra hiệu với bà vợ.
Ý bảo bà nghe mình nói hết đã.
"Thằng con bác từ nhỏ được cưng chìu, tính tình vô pháp vô thiên, lớn như vậy vẫn chưa đi vào con đường đàng hoàng."
Phương Chính Dương nói: "Muốn thằng con bác vào bộ đội là không thể, thằng nhóc thúi này có thể đ.â.m thủng trời, bác cũng không khiến chiến hữu cũ rước thêm phiền phức."
Cố Diệp Phi
Ông nói, đưa mắt nhìn Giang Châu, ánh mắt trầm ổn lại chăm chú, tiếp tục nói: "Cháu và thằng con bác tuy tuổi tác không chênh lệch nhiều, nhưng bác có thể nhận ra, tính tình của con trầm ổn hơn thằng con bác nhiều."
"Thằng con bác chịu theo bác kinh doanh, đây là chuyện tốt, cháu mang theo thằng con bác, dạy nó về đối nhân xử thế, bác và mẹ nó cũng yên tâm."
Nói đến mức này, Giang Châu nào có thể từ chối?
Hơn nữa, từ góc độ nào đó mà nói, bên cạnh có con cháu gia đình quân đội, hắn kinh doanh sẽ thuận lợi hơn không ít.
"Nếu bác tín nhiệm cháu như thế, vậy cháu cũng không trốn tránh nữa."
Giang Châu cười cười, rót đầy rượu, đứng dậy kính Phương Chính Dương một ly, hắn nói: "Bác, cháu mời bác!"
Phương Chính Dương nghe thế lập tức tươi cười, cũng rót cho mình một ly, cười ha ha nói: "Rượu này bác phải uống!"
~~~
Ngày hôm sau, vào thời gian nghỉ trưa.
Tôn Mẫn Hùng có chút lo lắng đi tới đi lui ở trong phòng làm việc, trông y rất khó chịu, hai tay chắp sau lưng, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa.
Khoảng mười phút sau, ngoài cửa rốt cục truyền đến tiếng bước chân, lúc này Tôn Mẫn Hùng mới vội vội vàng vàng đi mở cửa.
Ngoài cửa, có một người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần tây, thắt lưng màu đen, chân đi một đôi giày da trâu màu nâu, bóng loáng, trên mũi tơ gọng kính vàng, trông rất nho nhã lịch sự.
Không phải Giang Minh Phàm còn có thể là ai?
Trông ông có chút khó coi.
Mình đang dẫn Thiến Thiến đi dạo phố, trong khoảng thời gian này, Thiến Thiến vẫn đang giận vì chuyện đã xảy ra vào dịp tết Đoan Ngọ, đã rất lâu không chịu gặp mình.
Giang Minh Phàm vất vả lắm mới khiến cô bồ nguôi giận chịu gặp mình, muốn mua vài món đồ mà cô yêu thích, tự dưng bị Tôn Mẫn Hùng gọi qua.
Gã nhếch môi, nhìn chằm chằm Tôn Mẫn Hùng, trầm giọng nói: "Rốt cuộc chuyện gì?"
Tôn Mẫn Hùng đầu tiên là để Giang Minh Phàm bước vào, sau đó vội vội vàng vàng đóng cửa lại, thấp giọng nói: "Sáng hôm nay, người bên đại viện Phương gia đến!"
Đại viện Phương gia?
Giang Minh Phàm cau mày, trầm ngâm chốc lát mới nói: "Là đại viện Phương gia bên Tây Đơn sao? Bọn họ tới làm cái gì?"
"Là vì chuyện của Giang Châu!"
Tôn Mẫn Hùng mặt buồn rười rượi, vô cùng lo nói: "Giang lão đệ, nếu đây là chuyện khác, anh nhất định không tìm em, nhưng chuyện này không phải biết ra làm sao, lại bị Phương Chính Dương biết! Ông ta cho người kêu anh qua, phải qua ngay, anh đang rất lo!"
Phương Chính Dương vì Giang Châu tìm đến Tôn Mẫn Hùng?
Chuyện này thật khiến Giang Minh Phàm kinh ngạc.
Trên thực tế, ;úc trước mình mở tiệm thiết bị điện, tìm Phương Vân Lương hợp tác, một phần nguyên nhân rất lớn chính là muốn thông qua Phương Vân Lương dắt mối, để mình có thể tạo dựng quan hệ với Phương Chính Dương.
Không ngờ Phương Vân Lương vẫn đối với mình không nóng không lạnh, cuối cùng hai người thậm chí trực tiếp xảy ra tranh chấp.
Giang Minh Phàm cũng biết, Phương Vân Lương kinh doanh thiết bị điện với Giang Châu rồi.
Thế nhưng gã tuyệt đối không ngờ Phương Vân Lương lại có thể giúp Giang Châu đến mức này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-492-ai-khong-biet-ong-ay-la-tam-phuc-ben-canh-thu-truong.html.]
"Hiện tại phải làm sao giờ? Lần trước bởi vì chuyện tố cáo, Phương Chính Dương đã có thành kiến với anh rồi, còn nói mấy lời khó nghe ở trước mặt thủ trưởng, anh… anh..."
Lúc này Tôn Mẫn Hùng lúc chẳng khác gì chim sợ cành cong.
Y vội vã nói, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Giang Minh Phàm, mở miệng nói: "Anh cũng vì giúp em thôi! Giang lão đệ, chuyện này nếu như đến tai thủ trưởng, em tuyệt đối phải nói giúp an!"
Theo lý mà nói, Tôn Mẫn Hùng đường đường là Phó cục trưởng, tuyệt đối sẽ không hạ thấp thái độ nói chuyện với Giang Minh Phàm như thế.
Thế nhưng, ai không biết gã là tâm phúc bên cạnh thủ trưởng?
Địch Thiến Thiến, tuy nói là đứa bé được con gái thủ trưởng nhặt về nuôi, nhưng ngoan ngoãn lại xinh đẹp, rất được yêu thương, có khác gì con cháu ruột thịt chứ?
Giang Minh Phàm vốn thân thiết với thủ trưởng, hơn nữa sau khi trở thành đối tượng của Địch Thiến Thiến, thân phận sẽ càng tăng thêm.
Giờ thủ trưởng tuy về hưu ở nhà dưỡng lão, nhưng dù là cấp dưới hay là học sinh của ông ấy năm đó, đều trải khắp Bắc Kinh, thế lực cực lớn, ai không muốn bám víu vào?
Cho dù không bám víu được, tìm một gốc cây đại thụ che trời dựa vào, yên ổn sống qua nửa đời sau cũng tốt.
Vì vậy, Tôn Mẫn Hùng sau khi biết Giang Minh Phàm, đã dùng hết khả năng khiến gã vui lòng.
Mình làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, nhưng Lý Đông Vĩ là người ngay thẳng, có thái độ thận trọng và đúng đắn.
Y sợ những việc bẩn thỉu mình làm sẽ bị bại lộ nên phải tìm một cái cây lớn để dựa vào, "thanh niên tuấn kiệt" Giang Minh Phàm, là đối tượng số một có thể giúp mình tiếp cận với thủ trưởng.
Giang Minh Phàm rất gian xảo.
Chuyện xảy ra tại thôn Lý Thất, bị Đặng Thúy Hồng chửi bớt, khi mình sắp lừa gạt thành công, nhưng Giang Châu lại xông ra.
Trùng hợp?
Gã còn lâu mới tin!
Sau khi trở về Địch Thiến Thiến lập tức làm loạn muốn chia tay mình, hắn đau khổ cầu xin, vừa xin lỗi lại tặng hoa, mỗi ngày đứng ở cổng nhà cô bồ, không ngừng thế mình và Đặng Thúy Hồng không có quan hệ gì, lúc này hai người mới hoà hợp lại.
Sau khi hoà hợp với cô bồ, gã đi tìm Tôn Mẫn Hùng, nhắc về chuyện của Giang Châu, tuy không nói rõ, thế nhưng Tôn Mẫn Hùng lập tức hiểu.
Y lập tức vỗ bộ ngực, cam đoan mình sẽ giải quyết tốt chuyện này.
Nói xong không đến nửa tháng, Giang Châu lại tìm tới xin phê duyệt hồ sơ.
Vì vậy Tôn Mẫn Hùng lập tức ra tay, giữ lại tất cả thủ tục, song còn chưa kịp đắc chí, người của Phương Chính Dương đã tìm tới cửa, hỏi chuyện của Giang Châu.
Tôn Mẫn Hùng lập tức hoảng hồn, nhanh phái người đi tìm Giang Minh Phàm.
Mắt thấy lát nữa Phương Chính Dương sẽ tới, y đang gấp đến độ sứt đầu mẻ trán.
"Giang lão đệ, em nói gì đi! Em cũng không thể mắt mở trừng trừng trông nhìn anh gặp xui được!? Nếu như ông ấy thật truy cứu xuống, em cũng không thể không dính liên quan!"
Tôn Mẫn Hùng vội vàng nói.
Mà sau khi y nói xong lời này, Giang Minh Phàm lập tức sa sầm mặt.
Gã nhếch môi, mở miệng nói: "Anh Tôn, cơm có thể ăn bậy chứ lời không thể nói bậy, em bảo anh lấy khó dễ với hồ sơ của Giang Châu khi nào? Theo lý mà nói, hắn vẫn em họ của em, cho dù anh tới nói trước mặt của thủ trưởng, anh xem ông ấy tin em hay tin anh?"
Kẻ luôn lịch sự hiền lành thay đổi thái độ, khiến Tôn Mẫn Hùng sốc nặng.
Y giật giật miệng, sắc mặt trắng xanh, vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Giang Minh Phàm, một lúc lâu nói không ra lời.
"Em… em làm vậy quá không đẹp! Rõ ràng là em..."
Nói được nửa câu, Tôn Mẫn Hùng liền nói không được nữa.
Y biết, không có chứng cứ, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
"Anh Tôn, sao anh phải sợ hãi tới như thế?"