CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 404: Bắt đầu triển lãm, người tới tấp nập
Cập nhật lúc: 2024-11-05 17:31:04
Lượt xem: 17
Đó là bộ trang sức ngọc bích yêu thích của cô ấy, được một người thợ thủ công lão làng đặc biệt chế tác vào năm cô ấy đến Thượng Hải.
Cực kỳ quý giá cùng xinh đẹp.
Ông lật xem chồng quần áo bên cạnh, hết cái này đến cái khác đều là đồ ông mua cho cô ấy.
Hạ Chiêu Thiến đã rời đi.
Lúc trước theo ông đến đây thế nào, thì bây giờ đã bỏ hết sạch những thứ ấy để mà rời đi.
Trái tim Liễu Kình Tùng chợt nhói lại một chút, ông ngồi trên giường, nghĩ về bóng lưng mà ông nhìn thấy ở Tây Đan chiều nay.
~~~
Thời gian cứ thế mà trôi qua.
Mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Hôm nay sắc trời vừa sáng, ở trong tứ hợp viện, Giang Châu, Giang Minh, Liễu Mộng Ly và những người khác đều đã dậy.
Trịnh Trung Quang đun xong thuốc bắc liền ngồi trong sân uống một cách từ từ.
Nhìn thấy Giang Châu và những người khác đã dậy, ông cũng đứng dậy, ho khan hai tiếng, hỏi: "Chuẩn bị xong chưa? Hôm nay có vẻ bận rộn đấy nhỉ? Ta cũng đến giúp."
Giang Châu cười cười khoát tay.
"Chú Trịnh, hôm nay chú không phải đi làm sao? Mọi việc bận rộn bên chỗ cháu cũng sắp giải quyết xong rồi, chú không cần bận tâm đâu!"
Sức khỏe của Trịnh Trung Quang hai ngày nay vẫn không tốt.
Tần suất uống thuốc cũng tăng lên mỗi lần một ngày.
Ngày nào Giang Châu trở về, cũng ngửi thấy mùi thuốc bắc trong sân.
Trịnh Trung Quang khựng lại một chút, sau đó nói: "Ta từ chức rồi."
Cố Diệp Phi
Nói rồi ông xua tay: "Dạo này mệt mỏi quá rồi, ta cũng có kế hoạch khác, giờ lớn tuổi rồi cũng không giúp được gì nhiều.
Thế này đi, mọi người đều có việc bận, thế thì lát nữa ta sẽ đưa Quân Đoàn Quân Viên đi học, sau khi tan học ta sẽ đón tụi nhỏ rồi đưa hai đứa đến chỗ cậu."
Từ chức?
Giang Châu sửng sốt một chút, nhưng không có nói gì thêm.
Mà tính toán thời gian thì Diệp Mẫn Kiệt cũng sắp quay lại rồi.
Lúc trước khi đến Quảng Châu, vẫn còn hàng chưa cầm về hết.
Giang Châu để Diệp Mẫn Kiệt mang tiền hàng đi thanh toán cho Triệu Quyền rồi nhận số hàng còn lại.
Hắn viết một tờ giấy, giúp Diệp Mẫn Kiệt phân loại hàng hóa sau khi trở về, sau đó cùng Giang Minh đi mua đồ ăn sáng.
Lúc này cả nhóm mới bắt đầu xuất phát
Khi mọi người đến Tây Đan thì trời vừa hửng sáng.
Lúc này trước cửa hàng Quần áo Đoàn Viên đã có rất nhiều người.
Thấy người của cửa hàng quần áo Đoàn Viên rốt cuộc cũng đã đến, đám người lập tức trở lên nhốn nháo.
"Người đến rồi! Người đến rồi! Tùng San San đâu? Tôi muốn gặp Tùng San San!"
"Nghe nói cô ấy là sinh viên của Học viện Hí kịch Trung ương! Sau này sẽ trở thành một diễn viên! Tôi cũng chưa thấy cô ấy bao giờ! Thấy mới lạ lên liền đến xem! "
"Đúng rồi, đúng rồi! Nghe nói Tùng San San sắp tới đây! Tôi rất thích xem bộ phim Mục Mã Nhân của cô ấy! Xem hoài không chán! Tiểu cô nương ấy trông như thủy tinh linh vậy! Khiến người ta ưa thích từ đáy lòng!"
~~~
Ở Tây Đan, sắc trời vừa hửng sáng.
Đã có rất nhiều nhiều đi qua đi lại, cực kỳ huyên náo.
Phương Vân Lương cũng đến sớm, gã đang cúi người hút thuốc ở trước cửa, thấy Giang Châu đi tới liền đứng dậy khịt mũi.
"Ông chủ Giang, thấy ta tích cực kiếm tiền không!"
Gã hếch cằm chỉ vào đám người trước mặt, có chút đắc ý: "Nhìn xem, đám người này đông không? Thế nào? Nguyên một đại đội còn không đông được như thế! Ta phí không ít sức lực để quảng bá đấy! Thậm chí ta còn thông báo cho đám người Tam Lý Truân!
Mấy cái tên t*ng trùng lên não kia, vốn còn đang ngồi túm tụm với nhau c.h.é.m gió tự kỷ, vừa nghe rằng Tùng San San sẽ đến đây, thế mà còn gọi đám người bên ta là Đại ca!
Thật là mất hết mặt mũi!"
Ở thời đại này, hiệu ứng ngôi sao thậm chí còn lớn hơn so với hậu thế.
Năm đó Lưu Hiểu Khánh lúc được phỏng vấn, cô cũng nói rằng lúc cô ấy đi ra ngoài thì đúng là mọi người đều đổ xô ra đường, đường phố chật kín người người qua lại, không có cả chỗ đặt chân!
Giang Châu cũng không ngờ lại có thể có nhiều người đến như vậy!
Hắn liền liếc nhìn thời gian.
Đám người Tùng San San Lữ Lệ Bình phải một lúc nữa mới tới.
"Anh Phương, phiền anh giúp em quan sát mọi người, đừng để họ làm ầm ĩ, em phải kiểm tra xem quá trình hoàn tất chưa."
Phương Vân Lương vừa nghe thấy Giang Châu gọi mình là "Anh Phương", hơn nữa thái độ trong lời nói của thực sự không có coi thường chút nào, lập tức liền cảm thấy thoải mái!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-404-bat-dau-trien-lam-nguoi-toi-tap-nap.html.]
Nói thế nào nhỉ?
Hận không thể gặp sớm hơn?
Đó là càng nhìn Giang Châu càng thấy thuận mắt!
"Cứ yên tâm!"
Phương Vân Lương hút thuốc xong liền đứng dậy kêu Đông Tử cùng Cường Phi.
Cả hai nghe vậy liền chạy tới.
Nhìn thấy Cường Phi vẫn còn đang cầm hai cái bánh bao trong tay, Phương Vân Lương liền trừng mắt nhìn cậu.
"Vẫn còn ăn! Ăn nhanh lên rồi làm việc, đi quan sát vùng này xem có việc gì không."
Cường Phi nghe vậy liền nuốt nốt cái bánh bao, còn Đông Tử thì gật gật đầu.
Bọn họ giỏi nhất là quan sát và tìm kiếm quanh khu vực!
Lúc này Phương Vân Lương mới hài lòng rồi quay nhìn lại Giang Châu.
"Cứ yên tâm! Hôm nay người tên dám gây chuyện, ta đảm bảo hắn sẽ hối hận khi đến đây!"
Giang Châu lập tức cười một tiếng rồi nói lời cảm ơn, sau đó đi kiểm tra mọi việc.
Tổ chức một cuộc triển lãm thương mại cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng.
Toàn bộ quá trình, các chi tiết cụ thể, quần áo cùng nhà tạo mẫu trang điểm, v. v., tất cả đều phải đúng vị trí.
Hơn nữa còn phải chuẩn bị âm thanh sống động đủ lớn cùng một số quà tặng nhỏ để mà tặng giữa cuộc triển lãm v. v.
Giang Châu đã dung hợp kinh nghiệm từ đời trước vào đây, nắm bắt được chính xác tâm lý người tiêu dùng.
Từng đấy thứ đủ khiến cho Giang Châu bận đến sứt đầu mẻ trán.
Mười phút sau, chuyên viên trang điểm và những người khác đều đã đến, những người này được Giang Châu thuê ở studio bên cạnh Học viện Hí kịch Trung ương.
Dù trang điểm rất đậm nhưng kiểu trang điểm này lại được ưa chuộng ở thời đại này.
Hơn nữa, khi trên sân khấu được ánh sáng chiếu vào, thì cảm quang lại rất vừa đủ.
Nếu không trang điểm đậm, thì căn không thể nhìn thấy rõ mặt của mình, mọi người cũng không thể nhận diện được.
Một vài phút sau.
Bên ngoài có tiếng hô lớn.
Có ai đó hét lên: "Là Tùng San San! Hắc! Tôi nhìn thấy rồi! Quả là xinh đẹp!
"Nhìn mấy tiểu cô nương kia xem! Quả nhiên là sau này sẽ làm diễn viên! Mọi người nhìn xem! Toàn là những thủy tinh linh!"
"Đúng đúng đúng! Mà cái chỗ này là cái gì? Triển lãm bán hàng là sao? Sao lại có thể mời được một đại minh tinh như vậy? Quả là mới lạ!"
….
Trong lúc nhất thời có nguyên một đám nhốn nháo, ai cũng nhón chân lên muốn nhìn rõ đại minh tinh kia.
Tùng San San cúi đầu đội mũ, đi theo sau lưng Lữ Lệ Bình, cô rụt người lại như một con mèo rồi đi thẳng vào cửa hàng.
Cũng may Phương Vân Lương đã tìm được một đám tay chân đủ nhiều, gã cho huynh đệ trực tiếp cản người tạo ra thành một con đường, nếu không thì thật sự rất khó để đi vào lúc này.
"Ai nha! Có nhiều người như vậy!"
Tùng San San vừa vào trong tiệm, đã vội vàng đi vào chỗ sâu nhất.
Đám đông bên ngoài khiến cô hơi lo lắng.
Lữ Lệ Bình, Nhạc Hồng và những tiểu cô nương khác cũng hơi kích động.
Họ kiễng chân nhìn ra ngoài, trong mắt lóe lên tia sáng hiếu kỳ.
Đó là một cảm giác rất kỳ diệu.
Rất nhiều người đang đợi các nàng xuất hiện.
Bộ quần áo mà Lữ Lệ Bình chọn hôm nay là một bộ quần áo màu xanh lục quân đội, cùng loại với phiên bản cải tiến của kiểu áo Tôn Trung Sơn, rất gọn gàng.
Đặc biệt là cái quần tây, không phải kiểu quần ống loe mà là ống thẳng, có hai hàng cúc bên hông phối hợp với dép lê, cực kỳ độc đáo.
Đây là bộ quần áo Giang Châu đã gợi ý cho cô.
Dù sao thì những vai diễn sau này cô đóng đều là những vai quân nhân như vậy.
Lữ Lệ Bình cũng chưa từng thử qua, nên lúc này cũng có chút lo lắng.
Đám đông người đứng bên ngoài đều đang chờ bọn họ xuất hiện, nếu không nắm chắc, chẳng phải khiến bọn họ thất vọng sao?
Giang Châu nháy mắt với Liễu Mộng Ly một cái, Liễu Mộng Ly lập tức hiểu ra.
Cô mỉm cười bước đến gần Lữ Lệ Bình và bắt đầu khích lệ.
"Cứ cố gắng hơn nữa, nhất định sẽ làm được, em mặc bộ đồ này nhất định sẽ rất đẹp!"