CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 372: Đạt thành hiệp nghị
Cập nhật lúc: 2024-11-05 17:21:15
Lượt xem: 16
Khoảng nửa giờ sau.
Liễu Học Văn mới tới.
Trong tay y cầm một chiếc lồng chim, hút thuốc lá, miệng ngâm nga khúc hát nào đó.
Vừa vào cửa, lập tức liếc nhìn về phía sofa, nhưng lại không nhìn thấy ai.
Y sửng sốt, dừng bước chân, nhìn khắp một vòng trong phòng, lúc này mới nhìn thấy Giang Châu đứng ở tận cùng bên trong, đôi tay khoanh trước ngực, đang cười nhìn mình.
Giang Châu hiển nhiên cũng đang quan sát mình.
Hơn nữa, hiển nhiên biện pháp bắt đối phương chờ đợi của mình, không hề có hiệu quả.
Ngược lại là tự mình đi vào, nhìn trộm Giang Châu lại bị nhìn ngược lại khiến toàn thân cảm thấy khó chịu.
"Giang Châu?"
Liễu Học Văn đi tới, bỏ lồng chim xuống, cười tủm tỉm đưa tay ra: "Tự giới thiệu mình một chút, Liễu Học Văn."
Giang Châu vươn tay, chậm rãi nắm chặt.
"Giang Châu."
Hắn đích xác luôn quan sát Liễu Học Văn.
Người này, toàn thân trên dưới, tất cả đều là hàng ngoại nhập, không nói cái khác, chỉ riêng cái lồng chim bằng gỗ tử đàn, cùng con chim sáo bên trong chắc chắn cũng không rẻ rồi.
Con em nhà giàu.
Giang Châu đưa ra kết luận đơn giản.
Liễu Học Văn biết nơi này không sạch sẽ, lại âm trầm cười cười mời Giang Châu đổi phòng khác.
Ngồi xuống, có phục vụ dâng trà, một đống hạt dưa.
Y vỗ vỗ tay, đang chuẩn bị kêu vài cô em đến nhảy khiêu vũ, ca hát một chút, chỉ là còn chưa mở miệng, đã bị Giang Châu ngăn cản.
"Ngày mai tôi còn có việc, anh tìm tôi có chuyện gì cứ nói thẳng, tôi tin tưởng mọi người đều là người hiểu chuyện, không cần thiết vòng vo."
Liễu Học Văn nghe vậy, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Y rót cho Giang Châu một chén trà, nói: "Chu Khải Văn c.h.ế.t rồi."
"Nghe nói, người cuối cùng hắn gặp là cậu?"
Giang Châu lắc đầu.
"Là người đưa thư, công an sau đó đã thông báo."
"À?"
Liễu Học Văn cười, nói: "Tôi không đi tìm hiểu, không rõ lắm, nhưng nghe nói hắn trước khi c.h.ế.t tìm gặp cậu, không biết có nói chuyện gì không?"
Giang Châu hiểu y đang thử thăm dò.
Hai tay hắn khoanh trước ngực, gật đầu, đáp: "Nói đôi chút, nếu không, tại sao tôi lại tới?"
Lời vừa nói ra.
Cửa sổ ở mái nhà liền sáng.
Liễu Học Văn cúi người xuống, đùa với chim trong chốc lát, lúc này y mới tiếp tục nói: "Người ngay không nói chuyện mờ ám, chuyện này, cậu muốn như thế nào mới có thể cho qua?"
"Tôi mở phòng khiêu vũ, không có xung đột lợi ích gì với cậu, chuyện trước đó chỉ là hiểu lầm, giờ Chu Khải Văn cũng đã chết, nếu như cậu còn muốn đào sâu thêm, vậy dù nhổ được củ cải cũng phải dính bùn, rửa cũng rửa không sạch."
Liễu Học Văn kéo dài âm điệu nói: "Người xưa nói rồi, oan gia nên giải không nên kết, có thêm bạn có thêm đường đi, tôi có thể mở phòng khiêu vũ ở Tây Đơn này, cậu muốn động tôi cũng không phải là chuyện dễ dàng."
"Cậu là người thông minh, phải nghĩ cho kỹ, đừng khiến cho mọi chuyện càng trở nên khó coi."
Giang Châu trầm mặc, không đáp.
Hắn nhìn chằm chằm Liễu Học Văn, vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu.
Trên thực tế, khi biết Liễu Học Văn mở phòng khiêu vũ ở chỗ này, Giang Châu đã bắt đầu tính kế rồi.
Phòng khiêu vũ, dù ở vào thời đại nào, chỉ cần có thể mở ra, đồng thời có chỗ đứng vững chắc, ở một mức độ nào đó, đại biểu ở sau lưng, có thế lực hắc bạch bảo kê, vô cùng phức tạp.
Hộp đêm Thiên Thượng Nhân Gian ở hậu thế, cái nào phía sau không dính líu với đủ loại thế lực phức tạp?
Các thông tin trên báo chí, còn ít hơn nhiều so với thông tin được biết đến trong giới.
Không nói cái khác, chỉ riêng Giang Châu cũng biết rõ, có vô số nhân viên chính phủ từng đi đến Hộp đêm Thiên Thượng Nhân Gian.
Nhưng có mấy người bị trừng phạt?
Quan lại bao che cho nhau, đây mới là thái độ bình thường.
Sở dĩ Giang Châu không tùy tiện tìm tới, cũng là bởi vì hắn tạm thời không rõ nước sau lưng Liễu Học Văn sâu cỡ nào.
Mà bây giờ, Liễu Học Văn dám ngang nhiên tìm mình, chứng minh sau lưng của y có một gốc cây cũng đủ lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-372-dat-thanh-hiep-nghi.html.]
Đó chính là sức mạnh của y.
Trầm ngâm hồi lâu, Giang Châu bỗng nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Hắn nhìn Liễu Học Văn, trong mắt lóe ra một tia sáng kỳ dị.
"Tôi không phải quả hồng mềm, muốn để tôi đồng ý, điều kiện tiên quyết là anh có thể đưa ra thứ khiến tôi động lòng."
Giang Châu cười nói.
"Nói một chút coi."
Cố Diệp Phi
Liễu Học Văn ngồi lại ngay ngắn, nhìn chằm chằm Giang Châu, nói: "Phải xem điều kiện của cậu là gì?"
"Làm giao dịch, cũng không thể ngay cả thân phận của đối phương cũng không biết."
Giang Châu nhìn chằm chằm Liễu Học Văn, hỏi: "Quan hệ giữa anh và vợ tôi, còn nữa, cha mẹ của vợ tôi, giờ đang ở đâu?"
"Quả nhiên là người thông minh."
Liễu Học Văn nhún nhún vai, nhe răng tươi cười.
"Chuyện này cũng không cần thiết giấu diếm, tôi cũng họ Liễu, nếu dựa theo vai vế thì có thể coi tôi là anh họ của vợ cậu."
Anh họ.
Hai chữ này rơi vào trong lỗ tai của Giang Châu, khiến cho hắn có một loại cảm giác rất vi diệu.
Kể từ lúc ở cùng Liễu Mộng Ly cùng một chỗ tới nay, Đoàn Đoàn Viên Viên giờ cũng đã 4 tuổi rồi, nhưng hắn ngay cả một người nhà thật sự của vợ mình cũng chưa từng gặp.
Bây giờ tuy quan hệ vợ chồng đã chuyển biến tốt hơn, rất ngọt ngào, đáng tiếc luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Liễu Học Văn tuy không phải là thứ gì tốt, thế nhưng ở phương diện huyết mạch mà nói, y quả thật là người thân của vợ mình.
"Còn gì nữa không?"
Giang Châu sáng quắc theo dõi hắn, nói: "Cha mẹ của vợ tôi, giờ đang ở đâu?"
Liễu Học Văn cười cười, lại trêu chọc đùa con chim sáo trong lồng.
"Nói cho cậu biết, chuyện của chúng ta coi như là thành giao."
Liễu Học Văn nhìn chằm chằm Giang Châu, hỏi: "Chuyện cũ sẽ bỏ qua, thế nào?"
Giang Châu gật đầu: "Thành giao."
Sau khi nói xong, chỉ nghe thấy Liễu Học Văn nhẹ khẽ gõ bàn, mở miệng.
"Núi Vọng Nhi."
~~~
Đêm xuân Bắc Kinh cũng không lạnh.
Gió xuân khô hanh và ấm áp thổi qua, Giang Châu không gọi xe, một thân một mình đi ở trên phố.
Đèn đường bật sáng, trong óc của hắn, những đầu mối bắt đầu được ghép lại.
Lúc này Liễu Học Văn mời mình tới, trên thực tế làm rối loạn kế hoạch của hắn.
Tính toán thời gian, nhiều nhất là trong vài ngày nữa, hẳn là sẽ có tin tức truyền đến, hai tội phạm mang s.ú.n.g lọt lưới.
Mà hắn là người tố cáo, nhất định sẽ được được thưởng, thậm chí đăng bằng dòng chữ đỏ lên đầu trang báo tuyên dương.
Giang Châu chưa bao giờ làm chuyện vô ích.
Đương nhiên hắn thật sự muốn giúp bắt tội phạm, nhưng ở một phương diện khác, hắn cũng có mưu đồ riêng.
Vào thời đại này, muốn kinh doanh, phải tìm được chỗ dựa vững chắc thực lực mạnh mẽ, nhưng chuyện này rất khó.
Mạng giao thiệp tích lũy với các sinh viên ưu tú, lại không thể lập tức phát huy tác dụng.
Thời gian không đợi người.
Trải qua chuyện này, thân phận của hắn đã mang lại lợi ích ở một mức độ nhất định, sau này dù làm bất cứ chuyện gì, gương mặt này, chuyện này, cũng có thể trở thành trợ giúp đắc lực cho hắn.
Dựa theo dự định của Giang Châu.
Đợi trong tay có thế lực nhất định, hắn lại tới chỗ Liễu Học Văn, tìm hiểu nguồn gốc, nhất định có thể biết địa chỉ của cha mẹ vợ.
Không ngờ y lại tìm mình lấy lòng?
Giang Châu cúi đầu, cười cười, chợt xoa xoa mi tâm.
Tuy không biết đối phương rốt cuộc có chủ ý gì, thế nhưng đối với Giang Châu mà nói, chỉ cần biết địa chỉ, mục đích của hắn sẽ đạt thành.
Tìm được người lại nói.
Chuyện bên nhà vợ, đã kéo quá lâu.
Còn như chuyện đạt thành hiệp nghị, chẳng qua chỉ là kế hoãn binh.