CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 359: Một vở tuồng thật lớn
Cập nhật lúc: 2024-11-05 17:17:59
Lượt xem: 7
Nhưng từ sau khi Nhị Xưởng cùng Tam Xưởng thành lập, Nhất Xưởng dần trở nên tiêu điều.
Xưởng trưởng đã lớn tuổi, lãnh đạo lâu năm, chuyện thích làm nhất hàng ngày chính là chơi đấu con dế uống trà, chờ tan làm rồi ra về.
Trên cơ bản mọi chuyện trong xưởng đều giao cho phó trưởng xưởng giải quyết, đáng tiếc phó trưởng xưởng cũng đã hơn 40 tuổi.
Không có sự nhạy bén của người trẻ.
Cũng từng nghĩ làm một số kiểu quần áo mới giống như Tam Xưởng, không còn cố chấp may mấy kiểu áo Tôn Trung Sơn, áo bảo hộ công nhân...
Đáng tiếc thứ nhất độ bén nhạy của gã quá thấp, đến khi gã nhận ra muốn chia một chén súp, Tam Xưởng đã sớm nhét tiền đầy túi rồi.
Thứ hai, là xưởng trưởng không đồng ý.
Ông ta không mong thay đổi, chỉ cầu yên ổn.
Chỉ cần hiệu quả và lợi ích còn ở mức có thể chấp nhận được, phúc lợi ít một chút, tiền lương ít một chút cũng không sao cả.
Dù sao ông ta sắp về hưu rồi.
Buổi sáng tiếng chuông reo ba lần, báo hiệu đã đến giờ làm việc.
Các công nhân lũ lượt từ ngoài cổng lớn đi vào.
Tuổi tác của công nhân Nhất Xưởng phần lớn đều lớn, hầu hết trong số họ đều ở độ tuổi trung niên.
Khoác túi vải, mang theo bình giữ diệt, dù là nam hay nữ đều mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh thẳm, giày vải màu đen.
Đưa mắt nhìn lại, căn bản không phân biệt được ai là ai.
Tốp năm tốp ba đi qua, trên mặt của tất cả mọi người đều chán nản uể oải.
"Hu hu! Tôi phải làm sao đây! Cuộc sống này, thật không sống nổi nữa rồi!"
Vào thời khắc này.
Trên đại lộ Ngô Đồng trong xưởng, bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc.
Mọi người giật nảy mình, lập tức nhìn về phía nơi phát ra tiếng khóc.
Âm thanh này, sao nghe quen quen vậy?
Mọi người tụm năm tụm ba vây quanh, nhìn người phụ nữ đang ngồi khóc bên lề đường, lập tức có người nhận ra được.
"Đó không phải là Mao Kim Ngọc sao? Chủ nhiệm văn phòng của chúng ta đó! Sao cô ấy lại ngồi ở chỗ này khóc?"
"Ai nha, cô không biết đó thôi, hai ngày trước, tôi ở bệnh viện nhìn thấy cô ấy, hình như là con bị bệnh, không có tiền khám bệnh, phải viết giấy nợ! Ai! Là người mẹ, cả tiền khám bệnh cho con cũng không có, chắc chắn muốn khóc!"
"Nhưng chồng cô ấy không phải mới vừa được toà thị chính sao? Đây chính là lãnh đạo chân chính đó! Sao lại không có tiền?"
~~~
Đề cập đến tiền và phúc lợi, đám người vây xem càng ngày càng nhiều.
Mao Kim Ngọc ngồi dưới đất khóc, nước mắt này, nửa thật nửa giả, cô nhìn chung quanh, bỗng nhiên đã nhìn thấy lão xưởng trưởng cùng phó xưởng trưởng đang đi về phía mình.
"Xưởng trưởng! Phó xưởng trưởng! Hai anh nhất định phải giúp em!"
Mao Kim Ngọc lập tức khóc lớn tiếng hơn.
Xưởng trưởng Lưu Ngọc Căn cùng phó xưởng trưởng La Chính Huy hai người vừa mới đi làm, nghe thấy tiếng khóc từ bên này, lập tức đi qua nhìn xem.
Vừa nhìn sang, phát hiện là Mao Kim Ngọc, cô ta vừa khóc vừa kêu mình giúp đỡ, hai người lập tức bước nhanh tới.
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
La Chính Huy vội vàng hỏi: "Đồng chí Kim Ngọc, em có khó khăn gì? Nói cho tổ chức, tổ chức nhất định sẽ giúp em!"
Lưu Ngọc Căn nhét ly trà vào dưới nách, cũng nói theo: "Đúng, đồng chí Kim Ngọc, em là đồng chí tốt, gặp phải khó khăn, tổ chức không thể nào không giúp! Em đừng khóc! Đứng lên nói chuyện trước đã!"
Lúc này Mao Kim Ngọc mới đỏ mắt đứng lên.
Cô nghẹn ngào, nước mắt như mưa nhìn hai người nói: "Hai vị lãnh đạo, em… nhà của em thật sự là không còn tiền..."
"Hai năm qua, hiệu quả và lợi ích của nhà xưởng không tốt, tiền lương liên tục giảm, phúc lợi thì càng khỏi phải nói, chồng của em thì đừng nhắc chi thêm buồn, tuy được điều đến toà thị chính, thế nhưng hai vị lãnh đạo các anh cũng biết, tiền của ảnh không cho mượn thì cũng đem đi quyên góp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-359-mot-vo-tuong-that-lon.html.]
"Nhà em dưới có hai đứa trẻ, trên còn có cha mẹ già, mấy ngày hôm trước con bị bệnh em cũng không có tiền chữa bệnh, hai ngày nay các cụ còn nói thân thể khó chịu, đòi tiền, em… em thật sự..."
Mao Kim Ngọc khóc đến mức con mắt đỏ bừng.
Cô khóc ở trước mặt hai người là giả, thế nhưng câu chuyện lại là thật.
Khổ là khổ thật.
Vừa nói, tất cả mọi người trầm mặc.
Đưa mắt nhìn nhau, chợt đều thở dài.
La Chính Huy cùng Lưu Ngọc Căn ngẩn người, trong thời gian ngắn không biết phải trả lời làm sao.
Mọi người nhìn thấy Mao Kim Ngọc mở đầu, lập tức cũng nói theo.
"Đúng vậy, hai vị lãnh đạo, trên thực tế, không phải chỉ một mình chủ nhiệm Mao khó khăn, chúng ta cũng giống vậy! Ở tuổi này ai mà không trên có già dưới có trẻ? Chúng ta cũng sắp c.h.ế.t đói rồi!"
"Mẹ em hai ngày trước cũng bị bệnh, viết thư bảo em gửi tiền về, nhà của em lại chỉ có mình em là công nhân, nơi nào có tiền?"
"Thật sự khổ quá rồi, nhà máy chúng ta, liên tục thua lỗ mấy năm, phúc lợi cùng tiền lương cũng đều giảm từ tháng này qua tháng nọ, tiếp tục như vậy, chúng ta lấy cái gì sống qua ngày? Ăn không khí sao?"
~~~
Vào thời đại này, lãnh đạo mặc dù là lãnh đạo, nhưng không thể tùy tiện đuổi công nhân.
Vì vậy mọi người nói chuyện cũng can đảm hơn.
Lưu Ngọc Căn sa sầm mặt lại.
Ông lấy ly trà từ dưới nách, nhấp một ngụm để giảm bớt sự ngượng ngùng, kéo dài âm điệu nói: "Ai! Đồng chí Kim Ngọc, khó khăn của em, chúng ta đã biết, tổ chức nhất định sẽ giúp em! Em đứng lên trước đi! Có chuyện gì, chúng ta tới phòng làm việc nói!"
La Chính Huy thì sắc mặt khó coi, trầm mặc đứng ở một bên, không lên tiếng.
Chuyện này cũng đã xảy ra rất nhiều lần.
Đều là người trong xưởng tới khóc lóc kể lể, sau đó được mang vào phòng làm việc, giáo dục một lúc, sau đó đưa cho chút tiền rồi đuổi đi.
Mao Kim Ngọc là người có thâm niên trong xưởng, chắc hẳn càng hiểu quy trình này.
Nhưng không ngờ là sau khi Lưu Ngọc Căn nói xong lời này, Mao Kim Ngọc bỗng nhiên cao giọng, lớn tiếng nói: "Tổ chức biết được khó khăn của em, có thể giúp em, vậy còn hơn một trăm công nhân trong xưởng của chúng ta thì sao?"
Mao Kim Ngọc đỏ mắt, nhìn về phía đám người.
"Lão Tưởng, lão Trần, còn có Ngọc Mai, Quế Phân, bọn họ cũng đều là công nhân viên kỳ cựu trong xưởng, sinh hoạt còn khó khăn hơn cả em, vậy bọn họ lại phải làm sao?"
Những lời này, không khác nào đ.â.m mạnh một đao vào trái tim của mọi người.
Trong khoảng thời gian ngắn, hơn một trăm công nhân toàn bộ đều trầm mặc.
Lưu Ngọc Căn chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng hừng hực, không chịu nổi nữa.
Ông vội đưa mắt nhìn sang La Chính Huy, ý bảo gã giải quyết chuyện này.
Không ngờ lúc này đây, La Chính Huy chỉ hút thuốc, đứng ở một bên, không lên tiếng.
Cố Diệp Phi
Đoàn người đã hơi xao động.
Trên thực tế, hai năm qua, tiền lương và phúc lợi trong xưởng liên tục giảm, ngược lại, phúc lợi cùng tiền lương của Tam Xưởng đã sớm vượt qua bọn họ.
Sự so sánh này khiến họ vô cùng khó chịu.
Trước đây cũng có mấy người từ chức đi qua Tam Xưởng làm việc, đáng tiếc những người còn lại này không có dũng khí từ bỏ bát sắt, lúc này đều thầm hối hận.
Ngay khi bầu không khí trở nên nặng nề, bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng tiếng cười cùng tiếng gọi truyền đến.
"Lão xưởng trưởng? Em tới có chuyện cần gặp anh, anh có trong xưởng hay không?"
Giọng nói này, là của Trần Hữu Chính.
Mọi người sửng sốt, vô thức quay đầu nhìn về phái cổng xưởng, đã nhìn thấy cuối đại lộ Ngô Đồng, Trần Hữu Chính trong chiếc áo màu xanh lam, cùng với một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi quần tây mang giày da trâu đang đi tới.
Người đàn ông trẻ tuổi cười tủm tỉm, vô cùng đẹp trai.