Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 314: Bàn giao mọi thứ, lại đi Dương Thành

Cập nhật lúc: 2024-11-05 17:03:56
Lượt xem: 20

Mức độ tinh vi của hai thiết bị hoàn toàn khác xa nhau!

Giang Châu lắc đầu.

Trầm ngâm chốc lát nói: "90 tệ, em lấy 20 chiếc, còn các loại thiết bị điện nhỏ còn lại, em cầm 10 cái mỗi loại, thế nào ạ?"

20 chiếc.

Lần này Tề Lực đặt mua máy tính bỏ túi từ bên Trường Xuân, căn bản không dám nhập nhiều, tổng cộng chỉ nhập 30 chiếc!

Lúc này Giang Châu một lần mua 20 chiếc, có thể nói là đã giải quyết không ít hàng tồn kho.

Tề Lực lập tức nhếch môi cười, cười đầy hài lòng.

"Được! 90 thì 90! Nể em là khách quen! Có tiền cùng nhau kiếm!"

Tề Lực lập tức chốt giá.

Lại lấy ra máy tính, mở ra, bắt đầu học theo ấn ấn tính tiền.

Không thể không nói, máy tính tính toán rất nhanh.

Nhanh chóng tính ra tổng số tiền.

"Vừa vặn 5,000 tệ!"

Tề Lực cười đến mức khoé môi như nứt ra!

Lại thêm một số tiền nữa lớn vào túi!

Giang Châu cũng không tiếc tiền.

Loại thời điểm này, có bỏ mới có được, nhất là nhập hàng, càng không thể tiết kiệm.

Hắn lập tức lấy ra túi giấy dầu thật dầy từ trong túi của mình.

Bên trong xếp gọn gàng cả xấp nhân dân tệ dầy cộm.

Diệp Mẫn Kiệt choáng váng đứng ở một bên, gã lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy!

"Mẫn Kiệt, tới đếm tiền."

Giang Châu đưa một xấp tiền cho gã.

"A? Dạ! Dạ! Dạ!"

Gã rốt cục lấy lại tinh thần, vội nhận tiền để đếm.

Lớp giấy lạnh như băng, được vuốt bằng các đầu ngón tay, lúc trượt đi phát ra âm thanh thật dễ nghe.

Tất cả những điều này đã xung kích tam quan của Diệp Mẫn Kiệt.

5,000 tệ.

Những 5,000 tệ!

Mình đi làm ở cơ quan, tiền lương cả năm tổng cộng cũng chỉ khoảng 600 tệ!

Số tiền này tương đương với 10 năm tiền lương!

Hơn nữa còn phải không ăn không uống để dành toàn bộ tới mới kiếm được số tiền này!

Diệp Mẫn Kiệt kích động đến mức tay cũng run rẩy.

Gã nghĩ.

Nếu như mình đã từ chức, như vậy, nên bất chấpmọi giá kiếm một số tiền lớn!

Đếm xong xuôi.

Tề Lực hài lòng cất tiền.

Lại quay đầu hướng về phía Chu Minh nói: "Ngày mai sẽ giao hàng, ông chủ Giang chính khách hàng lớn là của chúng ta, cháu đưa cho cậu ấy trước!"

Chu Minh cũng đang sững sờ.

Nhiều tiền như vậy.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ta nhìn thấy!

Thấy thằng cháu cứ đơ ra nhìn tiền, Tề Lực xụ mặt xuống, bắt đầu mắng.

"Nhìn cái gì vậy?! Không có chút giác ngộ nào hả! Tiền này là của cháu sao?!"

Tề Lực dữ dằn mắng.

Chu Minh hiển nhiên cực xấu hổ kỳ.

Cậu ta vội xoay người đi, không nhìn nữa.

Giang Châu vươn tay, vỗ vỗ cánh tay của cậu ta, lại lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Đặt hàng xong xuôi.

Giang Châu mang theo Diệp Mẫn Kiệt trở về, dọc đường còn dặn dò gã những điều cần chú ý khi bán hàng.

~~~

Ngày hôm sau.

Trời vừa sáng.

Giang Châu đứng dậy bèn phát hiện Diệp Mẫn Kiệt lại ở trong sân chờ mình rồi.

Mặc dù tuổi của hắn coi như nhỏ hơn so với Diệp Mẫn Kiệt.

Thế nhưng trên thực tế, duyệt vô số người.

Sự nhiệt tình kiếm tiền của Diệp Mẫn Kiệt, khiến hắn vừa vui vừa lo.

Dù sao...

Mỗi người đều có nhược điểm.

Tuy nhiên, một khi điểm yếu này được phóng đại, bị người ta tóm lấy, thì đó chính là bị nắm thóp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-314-ban-giao-moi-thu-lai-di-duong-thanh.html.]

Giang Châu thở dài.

Dọn dẹp sơ qua một phen, mang theo Diệp Mẫn Kiệt đi đến cửa hàng thiết bị điện Liễu Giang.

Mới sáng sớm, đã có mấy người học sinh đứng chờ sẵn.

Nhìn thấy Giang Châu tới, lập tức mấy người đứng thành một hàng, đồng loạt cùi chào Giang Châu.

Cố Diệp Phi

"Đồng chí Giang, thật sự xin lỗi! Chúng em không nên đổ oan anh! Mong anh chấp nhận lời xin lỗi của chúng em!"

Bọn họ nói xong, nữ sinh đứng đầu mang theo một giỏ trái cây lớn, đưa cho Giang Châu.

Giang Châu: "..."

Hắn nắm tay, làm bộ ho khan mấy tiếng.

Sau đó mấy người bèn nói đến chuyện mấy ngày trước mình có bao nhiêu không nên, v. v…

Giang Châu nào tính toán với đám trẻ ranh hư hỏng này?

Hắn lắng nghe trong chốc lát, sau đó quan sát toàn thể mấy người.

Bốn người này, hiển nhiên gia cảnh vô cùng tốt.

Hai người trong số họ đi giày thể thao nhập khẩu từ nước ngoài.

Hai nữ sinh khác, mặc quần thể dục, áo khoác hoa, đầu đội mũ lưỡi trai rất thời trang.

Giang Châu đáp lại một vài lần, sau đó sờ sờ chiếc bao mang theo bên người.

"Mấy ngày nay không mở cửa hàng, cũng không phải thân thể xảy ra vấn đề, mà là kinh doanh mặt hàng mới."

Giang Châu nghiêm túc nói.

Hắn nói, móc ra vài hộp máy tính, đặt ở trên quầy hàng thủy tinh.

Bốn người sửng sốt, nhao nhao lò đầu nhìn qua.

"Đây là gì? Trước giờ chưa thấy anh bán nha?"

"Cho em xem xem! Phía trên này dường như có viết chữ!"

Nam sinh đứng trước nhất lẩm bẩm, đọc lên dòng hướng dẫn phía trên.

"Oa! Lại là máy tính khoa học!"

Nam sinh đứng trước nhất cực kỳ kinh ngạc.

"Phải?! Máy tính khoa học? Đây là mặt hàng bán rất chạy tại cửa hàng Hữu Nghị! Sao chỗ của anh lại có?!"

Nữ sinh hiển nhiên rất cao hứng, lập tức cầm lên, quan sát tỉ mỉ, lại ấn một cái, thì thấy những con số hiển thị trên đó nhảy loạn.

Mấy người bí mật so sánh tốc độ tính toán với máy tính.

Cuối cùng đành lưu luyến để xuống.

"Máy tính của anh giá bao nhiêu tiền ạ?"

Nữ sinh mặc đồ thể dục hỏi.

Giang Châu nói: "130 tệ, bằng giá với máy ghi âm! Trong cửa hàng Hữu Nghị có giá lên tới 150 tệ lận! Đây chính là máy tính khoa học, không phải máy tính bình thường! Những công thức số học đơn giản, nó đều có thể giải!"

"Nếu là hàng nước ngoài đích thực, sẽ là mấy trăm tệ lận đó! Chỗ anh chỉ 130 tệ, rẻ lắm rồi đó!"

Thấy nữ sinh vẫn còn đang do dự suy tư.

Giang Châu cố ý thở dài: "Tổng cộng chỉ có mấy chiếc, thứ này khó kiếm lắm!"

Nữ sinh nghe vậy, lập tức vội vàng nói: "Được được được! 130 thì 130 tệ! Em sẽ yêu cầu cha em bù lại!"

Cô ta nói xong bèn lấy tiền ra trả.

3 người còn lại cũng rất bối rối.

Giống như là bị lây bệnh, sợ mình mua chậm sẽ không còn hàng.

Vì vậy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Tổng cộng 4 chiếc máy tính khoa học đã được bán.

Diệp Mẫn Kiệt biết giá mua vào.

Nhìn thấy cách bán dễ dàng này, còn cả tính toán lợi nhuận đơn giản, gã đã sốc đến mức rớt cả quai hàm!

Chậc, tiền này cũng quá dễ kiếm ha!?!

Nhặt tiền cũng không nhặt nhanh như vậy!

Giang Châu cất tiền, bỏ vào trong hộp nhỏ, xoay người hướng về phía Diệp Mẫn Kiệt nói: "Mẫn Kiệt, em thấy anh bán rồi đó, còn về giá cả thế nào, đợi lát nữa anh sẽ viết cho em, em làm quen một chút, hai ngày sau anh phải đi Dương Thành một chuyến, đến lúc đó sẽ giao cửa hàng này cho em tạm quản lý."

Diệp Mẫn Kiệt gật đầu.

Kềm chế tâm tình kích động.

"Anh yên tâm! Em bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Giang Châu tự tay, vỗ vai hắn một cái bàng, suy nghĩ một chút lại nói: "Mẫn Kiệt, kiếm tiền coi trọng nhất chính là làm đến nơi đến chốn, từng bước một tới, nếu không căn cơ sẽ bất ổn, tâm tính không đủ kiên định..."

"Cao ốc sụp đổ, cũng chính là chuyện trong nháy mắt."

Diệp Mẫn Kiệt ngẩn người.

Chợt gật đầu.

"Em biết rồi."

~~~

2 ngày sau.

Sau khi để Diệp Mẫn Kiệt quen thuộc với quá trình nhập hàng cùng công việc buôn bán, Giang Châu thu dọn đồ đạc, đi thẳng đến Dương Thành.

Trên thực tế, hắn đã sớm có quyết định này.

Muốn kiếm được số tiền lớn, vậy thì phải nhập hàng từ đầu nguồn mới được.

Dù sao, ở Dương Thành, hắn có thể không quen biết ông chủ lớn chân chính sao?

Loading...