Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 297: Em làm bài thi miệng, anh làm bài thi lấp vào chỗ trống

Cập nhật lúc: 2024-11-05 16:56:37
Lượt xem: 22

Giang Châu hoàn toàn sững sờ.

Nhìn chằm chằm người đàn ông này một lát.

Trịnh Trung Quang nhíu mày, lui về phía sau hai bước, sờ sờ mặt của mình.

"Chuyện gì vậy?"

Trịnh Trung Quang xoay xoay cái mũ lủng của mình, nghi ngờ nhìn Giang Châu, hỏi: "Trên mặt tôi dính lọ sao?"

Giang Châu lấy lại bình tĩnh, vội lấy ra tờ giấy từ trong túi.

Hắn chưa từng nghĩ trùng hợp như vậy, sẽ không phải là trùng tên trùng họ chứ!?

"Trịnh Trung Quang? Ông Trịnh?"

Giang Châu nói: "Ông biết Diệp Mẫn Kiệt không ạ?"

Trịnh Trung Quang sửng sốt.

Khuôn mặt cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Ông nhìn chằm chằm Giang Châu, nhìn một lát mới nói: "Cậu từ Phí Thành tới?"

Giang Châu cười cười, gật đầu.

"Đúng ạ!"

Hắn lập tức kể lại sự tình đầu đuôi ngọn ngành, vừa hỏi mới biết được, địa chỉ mà Diệp Mẫn Kiệt cho, là một bất động sản khác của Trịnh Trung Quang ở kinh đô.

Mỗi tuần ông sẽ tới đó ở hai ngày.

Giang Châu giật cả mình.

Chậc chậc.

Ông Trịnh này, quả là đại gia!

Có tầng quan hệ này, khoảng cách giữa hai người kéo gần thêm không ít, Giang Châu lại trò chuyện với ông Trịnh thêm một lúc, sau đó hai người quyết định hợp đồng.

Tứ hợp viện này, ông Trịnh tạm thời cho Giang Châu thuê.

Ông dẫn Giang Châu đi đến viện đối diện dạo qua một vòng.

Giang Châu phát hiện tứ hợp viện đối diện không đẹp bằng bên này, thế nhưng không kém hơn là bao, diện tích, bố cục, đều tương tự.

Hơn nữa bởi vì có người sống ở đây, nên cũng ấm cúng có hơi người hơn.

"Tiền thuê một tháng, tính cậu 10 tệ, phí điện nước thì tự trả."

Trịnh Trung Quang lạnh lùng cầm giấy bút, phân chia đồ vật cá nhân của mình ở trong viện với Giang Châu.

"Những thứ này đều là đồ vật cá nhân của tôi, nếu như cậu sử dụng, thì phải trả tiền."

Ông nói, chỉ chỉ đồ để nấu nướng trong phòng bếp trong viện.

"Than đá, điện nước, thì chia đều, còn có..."

Giang Châu đi theo một vòng, nghe mà dở khóc dở cười.

Hắn coi như là đã hiểu, ông Trịnh này, yêu tiền như mạng, một hào một xu cũng phải tính rõ ràng với người khác.

Thảo nào mối quan hệ với hàng xóm lại tệ như vậy.

Nhưng Giang Châu vốn cũng không định lợi dụng ông ấy.

Lập tức đồng ý từng yêu cầu.

Hai người ký kết xong hợp đồng, Giang Châu trở về nhà khách.

Mà chuyến này, còn có một thu hoạch.

Ông Trịnh này, đang làm bảo vệ ở đại học kinh đô.

Hắn hỏi sơ qua tình hình của đại học kinh đô, trong lòng cũng có cân nhắc.

Trở lại nhà khách, Liễu Mộng Ly đang đọc sách, Đoàn Đoàn Viên Viên thì ngồi bên cạnh vẽ cái gì đó.

Giang Châu đi tới, tiện tay cởi áo khoác ra, treo lên móc áo.

"Tìm được chỗ ở rồi hở anh?"

Liễu Mộng Ly nghe tiếng, đứng dậy, buông sách xuống nhìn Giang Châu hỏi.

Giang Châu gật đầu.

Kể lại sự tình đầu đuôi, bất đắc dĩ nhún nhún vai.

"Trịnh đại gia này, tính khí chắc không tốt lắm, nhưng cũng chỉ khoảng tháng hai, đến lúc đó ta kiếm đủ tiền, chúng ta mua viện, là có thể sống thoải mái rồi."

"Ngày mai dọn qua, tìm cho Đoàn Đoàn Viên Viên một nhà trẻ gần đó, mỗi tháng anh trả cho ông Trịnh 1 tệ, ông ấy làm bảo vệ ở cửa tây đại học kinh đô, khi em đến thư viện để đọc sách, ông ấy sẽ không ngăn cản em."

Liễu Mộng Ly nghe vậy, nhịn không được cười ra tiếng.

"Vậy còn anh?"

Cô bưng một ly nước nóng, đi tới, đưa cho Giang Châu: "Anh không cùng em đọc sách sao?"

Giang Châu nhận lấy, uống hai ngụm, thân thể lạnh cóng cuối cùng cũng ấm lên đôi chút.

"Anh hả?"

Hắn lắc đầu, bật cười: "Dựa vào số kiến thức nửa vời này của chồng em, muốn đỗ đại học kinh đô, khó lại càng thêm khó."

Giang Châu nói: "Em yên tâm, anh có dự định, đường cong cứu quốc cũng vậy mà."

Liễu Mộng Ly gật đầu, không thắc mắc gì.

Cô tin tưởng Giang Châu.

Cả nhà dọn dẹp đồ đạc một lúc, đi ra ngoài ăn cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-297-em-lam-bai-thi-mieng-anh-lam-bai-thi-lap-vao-cho-trong.html.]

Lúc này sắc trời chạng vạng, lúc trở lại, hai đứa con nít lạnh đến mức nghiến răng kèn kẹt.

Giang Châu mua hai cái túi chườm nóng rồi rót nước nóng vào, ném vào trong chăn, mở cửa sổ ra, bên ngoài lại có tuyết rơi.

Ở trên xe lửa, Đoàn Đoàn Viên Viên làm thế nào cũng không ngủ ngon được.

Lúc này vừa mới 8 giờ, hai cô con gái đã lăn quay ra ngủ ngủ mất rồi, hô hấp đều đều, lồng n.g.ự.c nhỏ phập phồng, đối lập với làn tuyết phủ trắng xoá ngoài cửa sổ, khiến Giang Châu không kìm được nhìn hai cô con gái thêm một hồi.

Vào thời đại này, nhà khách đã lắp hệ thống sưởi hơi.

Nhưng là cái loại nồi hơi hun nóng, nước là vật dẫn.

Qua đường ống đã được lắp sẵn thông tới mỗi căn phòng.

Liễu Mộng Ly tắm rửa xong, lau tóc, đi tới, nhìn thấy Giang Châu, cô lập tức cầm sách lên, cười nhét vào trong n.g.ự.c hắn.

"Đọc sách một lúc đi, còn chưa nhìn đủ hai con sao?"

Giang Châu thu tầm mắt lại.

Nhận sách, cúi đầu nhìn.

Là một quyển sách số học.

Hắn nghiêng đầu nhìn Liễu Mộng Ly.

Cô mới vừa tắm rửa xong, toàn thân ướt nhẹp, toả ra sức nóng, mặc áo len bó sát tôn lên đường cong tuyệt mỹ.

Mái tóc buông hờ ngang vai, làn da trắng nõn nà, con mắt trắng đen rõ ràng, đôi mắt hạnh xinh đẹp long lanh lại quyến rũ.

Hắn nhíu mày, đi tới, nắm lấy hông của cô, ngồi ở trên đùi của mình.

"Sách số học dùng để nhìn?"

Giang Châu cầm sách lên, tùy ý mở ra, tùy ý chỉ một chỗ.

"Em nhìn xem xem, tất cả đều là kiến thức lý thuyết, người xưa có câu rất hay, thực hành mới mang lại kiến thức chân chính."

Liễu Mộng Ly lại không nghĩ nhiều.

"Ý của anh là phải làm đề thi?"

Cô nhíu mày: "Đáng tiếc chúng ta chỉ mang theo sách giáo khoa, hay là... ngày mai đến Hiệu sách Tân Hoa Xã xem có bộ đề thi nào tương đối thích hợp..."

Liễu Mộng Ly nói còn chưa hết câu.

Giang Châu đã dùng sức, kéo mạnh cô lại gần mình.

Cố Diệp Phi

"Giang Châu?"

Giang Châu trông rất nghiêm túc, chậm rãi nhìn cô.

"Tối hôm nay có thể làm bài thi khác."

"Bài thi gì?"

"Em làm bài thi miệng, còn anh... làm bài thi lấp vào chỗ trống."

Giang Châu nhìn chằm chằm cô.

Liễu Mộng Ly: "????"

Bài thi miệng?

Bài thi lấp vào chỗ trống?

Môn học gì vậy chứ?

Cô đang chuẩn bị hỏi tiếp, Giang Châu cũng đã ôm lấy cô, đặt lên giường.

Sau đó, cúi đầu hôn lên môi của cô.

Những nụ hôn nhẹ nhàng, từ cổ của cô xuống phía dưới.

Liễu Mộng Ly lập tức siết chặt góc áo trên bả vai hắn, thân thể run rẩy, con mắt long lanh ngập nước và sương mù.

"Giang… Giang Châu? Anh làm gì vậy?"

Giang Châu rốt cục ngẩng đầu nhìn cô.

"Làm bài thi lấp vào chỗ trống."

Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, tuyết rơi đầy trời.

Vào thời đại này, trong nhà khách không có bất kỳ camera giấu kín nào, cũng không có bất kỳ người nào đến quấy rầy.

Đêm tuyết hoà thuận vui vẻ, ý xuân dập dìu.

~~~

Ngày hôm sau.

Giang Châu cùng Mộng Ly ngủ đến tận 8 giờ còn chưa dậy.

Đoàn Đoàn Viên Viên đã thức giấc từ sớm.

Thấy Giang Châu thức giấc, Đoàn Đoàn vui vẻ bước đôi chân trần nhỏ ngắn chạy tới, hưng phấn chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.

"Ba ba! Tuyết rơi! Tuyết rơi! Tuyết rơi thiệt là nhiều!"

Giang Châu dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn.

Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, hắn thấy trên mái hiên treo đầy gờ băng, đông cứng, vừa sáng lại nhọn hoắc.

Trên các mái nhà của tứ hợp viện đều bị phủ một tầng tuyết dày to có nhỏ có, trong suốt như pha lê.

Liễu Mộng Ly tối hôm qua bị giập rất nhiều lần.

Cô có chút loạn choạng đứng dậy, chăn trượt xuống, Viên Viên nghi hoặc chớp chớp mắt nhìn, vừa mới nhìn thấy, lập tức xấu hổ vội vã che mặt.

"Ma ma không mặc quần áo! Mắc cỡ mắc cỡ!"

Liễu Mộng Ly xấu hổ đỏ bừng mặt, tỉnh ngay lập tức, cô kêu lên một tiếng, cả người lại rúc vào trong chăn.

Loading...