CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 254: Mua quần ống loe từ xưởng may số 3
Cập nhật lúc: 2024-11-05 16:37:48
Lượt xem: 20
Giá bán lại giảm thêm.
Lập tức lại khiến không ít người cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng số người mua sắm cũng không tăng được bao nhiêu.
Dù sao khi mà lúc trước giá bán giảm xuống 7 tệ một cái, đã gần như khiến của Phí Thành oanh động.
Những già trẻ lớn bé lúc trước thao thức vì quần ống loa, đều đã đi mua cho mình một cái.
Tại thời điểm này ngay cả khi đã hạ giá, thì thị trường cũng đã bão hòa.
Giờ thứ mọi người muốn cũng chỉ là náo nhiệt mà thôi.
Lưu Kỳ Long đứng trước cửa ra vào, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Sao không có ai mua nó?!
"Đưa loa đây cho ta!"
Anh cau mày, cầm lấy chiếc loa trên tay nhân viên bán hàng rồi hô lên với đám đông đang ra vào bên ngoài: "Quần ống loe đây! Kiểu dáng mới nhất, kiểu dáng quần ống loe đẹp và thời trang nhất đây! Sáu tệ năm một quần!"
Hô hào liên tục mấy lần
Đến khô cả miệng.
Vẫn không có ai vào mua.
Mặt Lưu Kỳ Long đen lại.
Phải biết rằng nếu không thu hồi lại được vốn, thì nhà máy số 3 của họ không thể mua được nguyên liệu làm sườn xám.
Nếu như vậy thì làm gì còn cách nào cạnh tranh với xưởng may Thanh Thanh được nữa?
Ngay khi Lưu Kỳ Long định hô hào thêm vài lần nữa để mời chào, anh đột nhiên nhìn thấy có một người đàn ông trung niên đang đi về phía mình.
Anh ta mặc một bộ áo dài kiểu Tôn Trung Sơn.
Dưới chân đi một đôi giày da.
Tóc vuốt dầu óng mượt được chải cẩn thận tỉ mỉ, dưới nách kẹp một cái cặp công văn, trên tay còn đeo đồng hồng sáng bóng.
Đôi mắt Lưu Kỳ Long sáng lên.
Đột ngột đứng dậy!
"Đại gia! Mua quần không? Quần ống loe đấy! Quần của nhà máy số ba của chúng tôi ở Phí Thành rất đẹp và bền. Mấy người trẻ tuổi rất thích mặc. Đã thế còn rất rẻ!"
Cố Diệp Phi
Người đàn ông trung niên mỉm cười, cầm lấy chiếc quần ống loe, xem xét một hồi.
"Loại quần này, bên anh có bao nhiêu cái?"
Ông hỏi.
Lưu Kỳ Long nghe xong, ngay lập tức tinh thần cảm thấy cực kỳ tỉnh táo!
Đây, đây là một khách hàng lớn!
Anh kích động xoa xoa tay, nói: "Hơn 7.000 chiếc! Ngài có muốn không? Nếu lấy nhiều hơn, chúng ta có thể thương lượng giá cả!"
Hơn bảy nghìn.
Người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu tôi lấy hết, anh có thể giảm cho tôi bao nhiêu?"
Lúc đầu Lưu Kỳ Long còn nghĩ rằng sẽ kiếm thêm chút đỉnh hai ba xu.
Nhưng mà.
Ý định này lập tức bị gạt đi. Anh khẽ cắn răng, hạ quyết tâm nói: "Đại gia, nếu ngài thật sự muốn mua, ông có thể lấy hết chỉ với giá sáu tệ một cái! Cái giá này, tuyệt đối là cái giá thấp nhất rồi!"
Người đàn ông trung niên suy tư một chút, hiển nhiên là đang suy tính về giá cả.
Ngay khi Lưu Kỳ Long khẩn trương đến mức lưng đổ mồ hôi lạnh, anh lại nhìn thấy người đàn ông trung niên nhẹ gật đầu, rồi lại lắc đầu rồi nhếch miệng nói.
"Giảm xuống năm tệ rưỡi, tôi lấy hết! Có thể trả trước 30% tiền đặt cọc, anh thấy sao?"
Lúc này đây.
Lưu Kỳ Long đang kích động đến mức hai mắt đỏ ngầu.
Đống quần ống loe trong kho hàng kia, đều là tiền đấy!
Anh khẽ cắn môi, trở lên trầm mặc.
Giá 5,5 tệ tuy là hơi thấp một chút.
Nhưng mà vẫn là tốt hơn việc tích một đống quần trong kho hàng!
Anh lập tức gật đầu rồi nói chuyện với người đàn ông trung niên về quy trình giao dịch cụ thể một lần nữa.
Sau khi đặt cọc xong, cuối cùng giao dịch cũng đã hoàn tất.
Cả hai hẹn ba ngày sau đến lấy hàng ở xưởng may số ba.
Nhận hàng xong sẽ thanh toán nốt phần còn lại trong vòng nửa tháng.
Đến lúc ký xong cái chữ ký cuối cùng, Lưu Kỳ Long mới thở phào nhẹ nhõm.
Xưởng may số 3 cũng vội hàng dỡ đống quần ống loe được chất đống trong kho ra.
Mà trong vòng ba ngày.
Giang Châu đã âm thầm chuyển lô hàng đầu tiên đến Quảng Châu trong đêm.
Sáng sớm ngày thứ ba.
Người của bên Trần Mã Long đến, mang theo 50% tiền hàng, tiện thể đưa Trần A Tinh tới.
"Tinh Tử về đến Quảng Châu, đêm nào cũng khóc! Nói là muốn đến đây chơi, muốn chơi cùng với những hảo hữu ở đây.
"Vừa hay giờ lại được nghỉ hè, anh Long nói là qua một khoảng thời gian nữa sẽ tới đón!"
Giang Châu thực sự không biết là nên cười hay nên khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-254-mua-quan-ong-loe-tu-xuong-may-so-3.html.]
Hắn chỉ có thể đón Trần A Tinh và sắp xếp để cho đứa nhỏ ở với Đại Phi Tiểu Phi.
Trong kho của Giang Châu, giờ có tổng cộng 3.000 chiếc quần dài.
Nguyên một xe hàng đã được chuyển đến Quảng Châu..
Cũng chính là hơn 30.000.
Trần Mã Long đã thanh toán khoản cuối cùng cho 600 chiếc quần ống loe, và đặt cọc thêm 50% cho đợt hàng này.
Tính toán một chút.
Lần này, Giang Châu đang khởi đầu với hơn 16.000 tệ.
Cộng với tiền bán quần trước đó.
Giang Châu tính toán tài sản của mình một cách rõ ràng ra thì.
Những gì hắn có thể sử dụng bây giờ là đến tận 20.000 tệ.
Tuy không phải là nhiều tiền lắm.
Nhưng mà dùng để đặt cọc 30% cho lô quần ống loe của xưởng may số 3 vẫn là đủ!
Buổi chiều.
Giang Châu cùng Hầu Tử gói từng tờ nhân dân tệ thành từng bó rồi đặt ngay ngắn trong hộp gỗ.
Cả hai đến thẳng địa điểm đã thỏa thuận.
…………
Nửa giờ sau, tại khách sạn quốc doanh ở đối diện nhà máy số 3.
Người đàn ông trung niên từ trong thò đầu ra.
Nếu Lưu Kỳ Long ở đây, anh sẽ nhận ra người đàn ông trung niên trước mặt này chính là ông đại gia đã mua quần trong cửa hàng bách hóa của anh ba ngày trước!
Chỉ là bây giờ đây.
Người đàn ông trung niên này lại mặc quần áo lộn xộn, râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù, trên người lại còn đeo tạp dề.
Trông thấy Giang Châu cùng Hầu Tử đi tới.
Ông nhe răng cười toe toét.
"Ai nha! MỌi người tới rồi sao?!"
Ông mở cửa cho hai người vào.
"Tôi đi cạo râu trước! Gội đầu, không lâu nữa sẽ ổn!"
Vừa nói, ông vừa chạy vào trong phòng mình.
Người này.
Là người Hầu tử tìm đến để giả làm đại gia.
Ông ta cũng đến từ huyện Khánh An, từng gặp Hầu tử vài lần, coi như đồng bọn.
Hầu tử đưa cho ông ta 2 tệ, bảo ông giúp chút việc, ông ta ngay lập tức đồng ý mà không cần nói đến câu thứ hai.
Nửa giờ sau, người đàn ông trung niên bước ra, quần áo trên người cũng đã được đổi thành bộ quần áo đại gia, quả thực là thay hình đổi dạng.
"Xe cùng mấy thứ khác cũng đã an bài xong. Chú đi vào, giao tiền cọc, rồi đợi đến khi có xe đến lấy hàng là được."
Giang Châu cười nói: "Chú à, làm phiền chú rồi."
Giang Châu vốn là một ông chủ.
Lúc này lại khách khí gọi ông ta một tiếng chú, lập tức khiến cho người đàn ông trung niên cảm thấy tâm tình thư sướng.
"Ai nha! Khách khí quá rồi! Chúng ta đều là người của huyện Khánh An, giúp nhau một chút thì có đáng gì?!"
Tưởng Châu cười cười rồi đưa đến một bao thuốc lá.
Sau vài câu hàn huyên, đã đến thời gian đã định.
Người đàn ông trung niên bê cái hộp gỗ đi thẳng đến xưởng số 3.
Lưu Kỳ Long cũng đã chờ đợi rất lâu.
Lần này Trần Đông Nhĩ cũng ở đó.
Kiểm tra tiền đặt cọc, chờ xe đến lấy hàng, vận chuyển đi.
Một loạt quy trình đã được hoàn thành, suôn sẻ đến bất ngờ!
Trần Đông Nhĩ cau mày, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Người kia mua đống quần ống loe này rồi thì mang bán ở đâu?
Hơn nữa còn mua hết hơn 7000 cái quần trong một lần, không sợ lỗ vốn sao?
Làm ăn, sao lại lỗ mãng như vậy được?
Trước khi mua người này không hỏi thăm xem thị trường của quần ống loe tại Phí Thành như thế nào sao?
Đủ loại suy nghĩ xuất hiện trong đầu.
Trần Đông Nhĩ chỉ cảm thấy đầu óc mình giờ đang rối như tơ vò.
Khuôn mặt ông trở lên xấu xí và tái nhợt một cách đáng sợ.
Đến tận khi Lưu Kỳ Long nhìn thấy chiếc xe Đông Phong rời đi rồi vui vẻ quay đầu lại thì mới sửng sốt.
"Ngài Trần?"
Lưu Kỳ Long khựng lại một chút, lo lắng hỏi: "Ngài bị sao vậy?"
Trần Đông Nhĩ lắc đầu không nói gì.
Lưu Kỳ Long thở phào nhẹ nhõm, nói: "Quần đã bán xong. Cộng với số tiền trong tài khoản của xưởng may số ba, là đủ để mua vải rồi!"
"Trần tổng, tôi đã hỏi nghe ngóng rồi. Nhà máy in nhuộm Phí Thành số 1 và 2 có loại vải này, hơn nữa cũng chỉ có 4.000 thước! Sau khi chúng ta mua hết số này, xưởng may Thanh Thanh tuyệt đối sẽ không mua được một thước vải nào nữa! "
"Ngay cả ở các thành phố cấp huyện, loại vải này cũng không phổ biến! Ngài cứ yên tâm đi!"