Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 112: Sự cải tiến của Liễu Mộng Ly

Cập nhật lúc: 2024-11-04 20:33:03
Lượt xem: 31

Thực sự là cực kỳ tiết kiệm thời gian!

Trương Mỹ Vân biết điều đó.

Loại váy này.

Bỏ qua thời gian cắt vải, cô có thể làm cả chục chiếc mỗi ngày!

Cộng thêm ba người học việc, 2, 3 ngày nữa là có thể hoàn thành công việc.

Bản thân sẽ kiếm được 50 tệ.

Đúng là còn ngon hơn bánh từ trên trời rơi xuống!

"Thành!"

Trương Mỹ Vân dường như sợ Giang Châu đổi ý nên vội vàng nhận lời.

"Tôi ra người, chị xuất tiền, hoa hồng là mỗi váy một tệ!"

Trương Mỹ Vân mỉm cười nói: "Anh nói như nào thì chính là như vậy!"

Giang Châu thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cười nói: "Vậy cũng được, chị Mỹ Vân, chị gọi hai người đi, chúng ta đi mua vải ngay giờ!"

Vào thời đại này, một lần mua hết các loại vải hoa sẽ quá bắt mắt và dễ khiến người ta nghi ngờ.

Tất nhiên Trương Mỹ Vân biết điều đó.

Cô vội vàng gật đầu nói: "Chờ chút, tôi sẽ tìm người!"

Tiệm thợ may Mỹ Vân hai năm qua cũng đã bắt đầu tuyển nhân viên học việc.

Trương Mỹ Vân có ba người học việc.

Họ đều là những tiểu cô nương đến từ những thôn gần đó.

Lúc này họ đang ở phía sau giúp may quần áo theo yêu cầu của khách.

Trương Mỹ Vân vội vã đi đến sau phòng, gọi ba người họ ra rồi chỉ vào Giang Châu.

"Ba người theo anh ấy đi mua vải, sau khi mua xong liền tìm lão Mã mang vải trở về!"

Ba tiểu cô nương cũng không lớn tuổi lắm.

Cả ba đều thắt b.í.m tóc đuôi sam, cúi đầu trông có vẻ rụt rè.

"Đi thôi!"

Giang Châu cười nói.

Hắn đi phía trước, ba tiểu cô nương theo sau, đi thẳng đến cung-tiêu xã.

………………

So với những năm 1970, việc kinh doanh của các cung-tiêu xã ở thời đại này nhàn rỗi hơn nhiều.

Với sự mở cửa của nền kinh tế trong hai năm qua.

Việc âm thầm buôn bán từ lâu đã trở thành sự tình biết mà không nói đối với mọi người.

Cô nhân viên bán hàng nhàm chán đứng sau quầy.

Thỉnh thoảng mới có một, hai thôn dân từ thôn gần đó chạy đến để mua một ít dầu hỏa và những thứ tương tự.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Khi nhìn lên, thì đấy đó là một nam đồng chí đẹp trai và tuấn tú.

"Đồng chí, tôi muốn mua vải hoa nhỏ."

Người đến là Giang Châu.

Hắn chỉ vào tấm vải trên quầy và nói với người bán hàng: "Có bao nhiêu vải ở đây? Tôi muốn mua hết!"

Người bán hàng giật mình.

"Tất cả sao? Có tận năm mươi thước vải ở đây!"

Cô nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Giang Châu: "Anh muốn làm gì vậy?"

"Tặng người."

Mặt Giang Châu không đổi sắc, tim không đập loạn.

"Loại vải này là vải bông. Tôi mua nó để làm ga trải giường và vỏ chăn bông rồi tặng nó cho cô gái mà tôi thích."

Nghe Giang Châu nói như vậy.

Người bán hàng mới rút lại sự soi xét của mình.

Cô gật đầu.

Sau khi suy nghĩ về chuyện Giang Châu nói, cô không nghĩ rằng có gì sai sót.

"Được rồi, để tôi lấy cho anh!"

Nhân viên bán hàng nói xong liền đứng dậy đi đến quầy rồi lấy ra một bọc vải lớn.

50 thước vải.

Tất cả đều có kiểu dáng của những bông hoa.

Cô cuộn lại trước mặt Giang Châu rồi đưa cho hắn.

"Tổng cộng là 48 thước. Đoán chừng lúc trước có người mua một ít để làm khăn tay rồi."

Nhân viên bán hàng lầm bầm nói.

Cô cầm bàn tính lên bắt đầu hý hoáy tính.

"Tổng cộng 57 tệ 6 hào!"

Giang Châu gật đầu.

Anh nói thêm "Cho tôi mua một ít cúc áo màu đen và cuộn dây màu trắng!"

Người bán hàng đi lấy ba túi cúc áo cùng bốn cuộn dây màu trắng, đưa cho Giang Châu.

"Cúc áo là 1 tệ một gói, và cuộn dây là 3 hào một cuộn."

"Tổng cộng là 61 tệ và 8 hào."

Giang Châu cũng cực thẳng thắng.

Hắn lấy tiền trong túi ra, đếm rồi đưa cho nhân viên bán hàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-112-su-cai-tien-cua-lieu-mong-ly.html.]

"Cảm ơn."

Hắn lịch sự cảm ơn.

Rồi bước ra khỏi cung-tiêu xã với một đống đồ lớn trên tay.

Sau đó vào buổi chiều, cứ lâu lâu lại có người đến mua vải hoa.

Họ đều là những tiểu cô nương thắt b.í.m tóc đôi.

Mấy tiểu cô nương cúi đầu không nói gì, chỉ nói muốn mua vải hoa.

Nhân viên bán hàng tuy rằng nghi hoặc.

Nhưng mà nghĩ rằng mấy đồ ở đây cũng không phải là của mình, có người đến mua là tốt rồi.

Vậy nên mọi thứ đều được bán đi.

Hai ngày sau.

Điều tương tự lại diễn ra.

Ba tiểu cô nương từ tiệm may Mỹ Vân cùng với người thân của mình đều ra ngoài đi dạo một vòng.

Mua tất cả các loại vải hoa ở cung-tiêu xã.

Trong thời gian ngắn, toàn bộ vải hoa nhỏ trong cung-tiêu xã đã được bán hết.

Một cách lặng lẽ, không ai để ý.

Hai ngày sau.

Trong nhà kho của tiệm may Trương Mỹ Vân, những chồng vải hoa nhỏ được xếp ngay ngắn bên cạnh những túi cúc áo và cuộn dây.

Giang Châu đứng bên cạnh nhìn thoáng qua đống thành phẩm quần áo.

Hắn sờ cằm nói: "Chúng ta sẽ làm thêm giờ để làm ra đợt quần áo này. Đến lúc đó để trong cửa hàng một ít, còn một ít tôi sẽ mang đi."

Trương Mỹ Vân là một người thông minh.

Trong nháy mắt cô có thể nhìn ra suy nghĩ của Giang Châu.

"Anh muốn tự mình bán?"

"Ừm."

Giang Châu gật đầu: "Hàng hóa là vật chết, người là sống, nơi buôn bán phải tự mình tìm."

Trước đây đúng là hắn đã đặt váy trong cửa hàng của Trương Mỹ Vân, nhưng hắn chỉ muốn xem váy của mình bán như thế nào.

Trong lòng Giang Châu hiểu rõ.

Vào thời đại này, việc mua đồ giống như là nhiệm vụ đi khắp các hang cùng ngõ hẻm để mua lông gà kẹo kéo vậy.

Mạng lưới thương mại chưa phát triển và thương mại điện tử vẫn chưa bắt đầu.

Mọi thứ phải tự vận hành.

"Đừng lo, tôi sẽ không bớt khoản phí thủ công này của chị. Mỗi một cái một tệ. Chị cứ yên tâm."

Giang Châu nói với Trương Mỹ Vân.

Cô sửng sốt một chút, sau đó lập tức nghiêm nghị lại: "Đồng chí Giang, anh nói cái này quá khách khí rồi. Anh với tôi cùng buôn bán cùng phát tài. Làm sao tôi lại so đo đến một tệ hai tệ làm gì chứ? "

Lời nói của Trương Mỹ Vân cực kỳ chân thành.

Cô nhìn người rất chuẩn.

Tiểu huynh đệ trước mặt này có những ý tưởng cực kỳ tiên tiến, và triết lý kinh doanh của cậu ấy càng khiến cô ngạc nhiên hơn.

Cô mơ hồ cảm thấy chiếc váy hoa này chắc hẳn chỉ là kiểu anh tình cờ lấy ra thử.

Có lẽ anh ấy có thể làm càng ngày ngày càng nhiều loại quần áo thời trang hơn!

Nếu bản thân lặng lẽ làm quần áo một mình.

Thế thì chẳng phải việc cô kết hợp với Giang Châu chỉ là qua đường thôi sao?

Sau này tìm đâu được công việc chỉ cần may một bộ y phục là kiếm được một tệ đây?

Cố Diệp Phi

Trương Mỹ Vân không ngốc.

Cô biết.

Đi theo Giang Châu, sẽ có thể ăn thịt!

Danh ngôn đã nói rồi, phát triển bền vững mới là đạo lý!

Giang Châu và Trương Mỹ Vân nói chuyện với nhau vài chuyện về việc may quần áo.

Sau đó, hắn đến cung-tiêu xã, mua một ít mì và 2 cân thịt rồi trở về nhà.

………………

Thôn Lý Thất.

Vừa về đến nhà, Giang Châu đã thấy Liễu Mộng Ly từ trong nhà đi ra.

Thấy Giang Châu trở lại, Liễu Mộng Ly liền đứng lên, cười với hắn.

"Giang Châu!"

Cô cười nói.

Sau đó nhanh chóng bước ra khỏi nhà.

"Nhìn xem! Đây là cái gì?"

Đến lúc đó, Giang Chu mới phát hiện trên tay cô đang cầm một thứ gì đó.

Một tấm vải dày.

Giang Châu liếc mắt nhìn, tự hỏi: "Đây là... một cái túi vải?"

Đó là vải hoa.

Được tô điểm bởi những bông hoa màu trắng vàng trông thật tươi tắn và dễ thương.

"Đúng rồi!"

Liễu Mộng Ly Mengli mỉm cười.

"Đây là đồ thừa từ váy. Nếu vứt chúng đi thì khá lãng phí, nếu làm giày thì lại không có khả năng chống bụi bẩn."

Liễu Mộng Ly nói: "Lần trước đến quận lỵ, tui thấy nhiều cô gái thích đeo túi vải. Tui nghĩ nếu bán chung với quần áo, nhất định các nàng sẽ càng thích hơn!"

Cô vừa nói vừa đưa túi vải trong tay ra.

Loading...