Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Có huyền học trong tay, tôi điên cuồng vả mặt trong giới giải trí - Chương 51

Cập nhật lúc: 2024-10-05 22:38:36
Lượt xem: 19

"An Thần, sao cô có thể giỏi như vậy? Sao cô lại toàn năng đến thế?"

"An Thần An Thần, cô thậm chí còn biết làm rượu, còn gì mà cô không biết làm không?"

"An Thần An Thần, tôi muốn ăn dừa. Tôi nghe Mộ Ngôn nói quà gặp mặt cô tặng họ là nước dừa mà."

"An Thần An Thần…."

An Nhiên không hiểu tại sao một người đàn ông trưởng thành lại có thể nói lắm lời đến vậy, cô thật sự không chịu nổi nữa: "Im miệng, yên lặng."

Đào Hố Không Lấp team

"Ơ ơ ơ..."

Tống Hiểu Quang tỏ vẻ ấm ức.

An Nhiên đỡ trán: "Thôi được rồi, được rồi, nếu không có gì làm thì ăn xong ra ngoài tìm ít gạo đi. Nhà bây giờ có thêm anh, gạo ít rồi không đủ ăn đâu."

Mau tống cổ người này đi thôi, nói nhiều quá. Dù sao thì ban ngày ban mặt, chỉ cần anh ta không tự chuốc lấy cái c.h.ế.t mà chạy vào căn nhà đó thì chắc là không sao đâu.

Tống Hiểu Quang nhận lệnh từ thần tượng, ngay lập tức đứng nghiêm, chào theo kiểu quân đội: "Tuân lệnh!"

Sau bữa ăn, Tống Hiểu Quang không nghỉ trưa mà lập tức đeo balo lên vai và vui vẻ đi tìm gạo.

An Nhiên không cản được cũng thôi, không lo lắng gì cả, vì hôm nay thời tiết không quá nóng, nên cô không sợ cậu ta bị say nắng. Cô cùng Mộ Ngôn vào nhà nghỉ trưa.

Ba giờ rưỡi chiều, An Nhiên tỉnh giấc, ra sân pha một cốc nước hoa hồng.

Cô nhìn quanh bố trí của sân vườn, dường như thiếu một cái xích đu. Ừm, lát nữa sẽ làm một cái, cô và Mộ Ngôn đều có thể ngồi.

Đang suy nghĩ thì Cổ Thiên Văn cũng tỉnh dậy: "Chào An tiểu muội."

"Chào anh Cổ." An Nhiên mỉm cười đáp lại.

Rồi tiện miệng hỏi: "Anh Cổ, Tống Hiểu Quang đã về chưa?"

Cổ Thiên Văn kéo ghế đến ngồi cạnh cô: "Chưa thấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-huyen-hoc-trong-tay-toi-dien-cuong-va-mat-trong-gioi-giai-tri/chuong-51.html.]

Anh cũng lấy ra cánh hoa hồng phơi khô, pha một cốc nước và ngồi thả hồn.

An Nhiên thì khẽ nhíu mày, đã ba tiếng rồi mà Tống Hiểu Quang vẫn chưa về, không lẽ có chuyện gì xảy ra rồi sao?

Bốn giờ chiều, Mộ Ngôn cũng tỉnh dậy, ba người ngồi trong sân đều cảm thấy bất an.

Mộ Ngôn và Cổ Thiên Văn lo lắng rằng Tống Hiểu Quang có thể đã lạc đường, còn An Nhiên thì nghĩ sâu hơn.

Thể chất của Tống Hiểu Quang... thứ đó rất thích những người như anh ta.

An Nhiên bàn bạc với Cổ Thiên Văn, anh ta giúp cô tìm một vật dụng cá nhân từ lều của Tống Hiểu Quang.

An Nhiên bấm tay tính toán, không ổn rồi! Lòng cô trùng xuống, quả nhiên đã có chuyện xảy ra.

Không quan tâm đến gì khác, cô lập tức vẽ bùa, gấp hạc giấy và đưa vật dụng của Tống Hiểu Quang cho hạc giấy để nó quen với mùi hương của cậu ta.

Vừa phẩy tay, hạc giấy lập tức bay lên, An Nhiên cầm lá bùa theo sau.

Mộ Ngôn và Cổ Thiên Văn nhìn nhau, không yên tâm nên cũng đi theo.

Ba người im lặng mà nặng nề bước đi.

Hai mươi phút sau, An Nhiên từ xa đã nhìn thấy căn nhà quen thuộc, trong lòng càng thêm nặng nề.

Cô mím môi, nghiêm túc dặn dò hai người: "Lát nữa, hai người nhất định phải ở sát bên tôi, không được rời nửa bước, mọi thứ đều phải cẩn thận."

Hai người họ đã suy nghĩ kỹ càng, biết rằng tình hình nghiêm trọng nên không nói nhiều mà đồng loạt gật đầu đồng ý.

Ba người cùng tiến lại gần căn nhà bí ẩn.

Càng đến gần, vẻ mặt của An Nhiên càng căng thẳng. Làm sao lại có thứ mạnh mẽ như vậy ở trong một không gian thiếu linh khí như thế này?

Trước cửa, An Nhiên hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đẩy cửa vào.

"Đợi đã!" Một giọng nói gấp gáp vang lên từ phía sau.

An Nhiên dừng tay, quay đầu lại nhìn.

Loading...