Hồn công chúa sợ hãi xoay vòng: “Ngươi là ai?”
Ta  đáp, khóa lối cảm nhận giữa pháp bảo với thế giới bên ngoài  bay vút .
Nỗi sợ điều   mới là tra tấn thần hồn.
Mà , Khương A Mặc, sẽ giữ im lặng như ý nàng  từng .
Xử lý xong công chúa,  theo dấu hồn Tạ Trường An về phòng phía tây.
Nơi đây là góc yên tĩnh hiếm hoi trong phủ.
Không đuốc,  đao kiếm,  tiếng .
Ta đáp xuống, cởi vũ y, cuộn áo choàng thành bọc, đeo lên vai.
Rồi đẩy cửa .
Sân im ắng. Chỉ phòng tiểu quận chúa đốt một ngọn nến.
Trên rèm in bóng một  đàn ông áo đen.
Nghe động,    .
Tay cầm trường kiếm còn nhỏ máu.
Tạ Trường An.
Hắn  ,  như  : “A Ly,    ?”
Mắt  xuyên qua ,  xuống tiểu quận chúa trong phòng.
Trên chăn lụa xanh ngọc loang đầy m.á.u đỏ.
Đôi mắt đen trong như ngọc trai  tắt thần sắc, xám đục  , ngây thơ và vô tội.
Ta lạnh lùng với : “Ngươi thật  bằng cầm thú.”
Tạ Trường An rãy m.á.u khỏi lưỡi kiếm,  nhạt: “Chỉ là nghiệt chủng,  coi nó là con  thật ?”
Hắn  dịu giọng  :
“A Ly,     lời, còn chạy lung tung? Nhỡ xảy  chuyện,    ?”
Giọng  dịu dàng mê hoặc, hệt như yêu ma trong đêm đen.
Ta  giấu nổi ghê tởm.
Hắn ném kiếm, giọng vẫn mềm nhưng đắc ý:
“Đừng sợ. Ả tiện nhân Vũ Dương c.h.ế.t ,  g.i.ế.c đấy. Ta  tha cho bất kỳ kẻ nào hại A Dao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-hoach-dieu-tra-oan/chuong-7.html.]
“Vậy ư?” Ta cong môi,  u uất, “Vậy đến lượt ngươi, Tạ phò mã.”
Hắn sững sờ:
“A Ly,   nhảm gì thế. Mau bỏ ảo thuật, để   thấy hình dáng thật. A Dao bảo hai  giống  như đúc;   thì chẳng ai phân biệt .”
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
Ta thẳng tay tát  mặt , cắt ngang:
“Còn  gặp tỷ tỷ ư? Ngươi lấy tư cách gì?!”
Tạ Trường An ngớ , ánh mắt   xen cả sự ngạc nhiên lẫn giận dữ,  như hoang mang.
Ta mỉa mai:
“Nếu  vì lòng  bẩn thỉu của ngươi, tỷ tỷ   c.h.ế.t thảm?"
"Tạ Trường An ngươi tham luyến quyền quý,  thánh chỉ liền  bỏ thê tử, cưới  khác. Vũ Dương   ngại nạp , ngươi  hoang tưởng cảnh tượng thê  đề huề, ép tỷ tỷ   ."
"Tỷ tỷ  chịu,  đoạn tuyệt, ngươi thiêu vũ y của tỷ , nhốt tỷ  đến chết."
"Tạ phò mã đúng là xứng danh trạng nguyên, đầy bụng thi thư dùng hết  trò hèn hạ."
"Đáng tiếc hoàng đế ban hôn chỉ là dùng ngươi để che đậy tội  hoàng gia. Vũ Dương cho nạp  chẳng qua   chung chạ."
"Chỉ tội tỷ tỷ hiền lành  bọn cầm thú các ngươi lấy  tấm màn che tội ác,  dê thế mạng!”
Những ý niệm dơ dáy đó,  thấy ở nơi sâu thẳm trong ký ức của  khi cắn hồn.
Đừng bảo là    thành lời, ngay cả nghĩ thoáng qua, Tạ Trường An cũng  dám thừa nhận,  dám đối diện với chính .
Nên ánh mắt  né tránh, vô thức chối: “Ta  …  chỉ  nỡ rời xa A Dao.”
Ta miễn cưỡng đè nén sự ghê tởm: “Đừng gọi tên tỷ tỷ, ngươi  xứng! Ngươi chỉ  chịu nổi nhục nhã từ công chúa và Thái tử; đừng diễn vẻ si tình nữa,  bẩn linh hồn tỷ tỷ  trời!”
Sắc mặt   đổi liên hồi.
Cuối cùng  nhắm mắt, lạnh lùng: “Dù   gì, A Dao vẫn là thê tử  yêu. Mai Tam hoàng tử đăng cơ,  sẽ xin sắc phong cho A Dao, và cưới   kế thất.”
“Kế thất?” Hận thù trong  hóa thành tiếng  khẩy, “Tạ phò mã, ngươi tưởng còn sống mà thấy bình minh ?”
Tạ Trường An cong môi: “A Ly, vũ y của ,   thiêu.”
Ta sững sờ.
Theo ánh mắt ,    góc phòng, đống tro tàn thấp thoáng hình chiếc áo lông hạc công chúa ban.
Nói  thì nó cũng giống vũ y tộc  đến bảy tám phần.
Thấy  im lặng,  dịu giọng dỗ: “A Ly,    cũng xin sắc phong cho . Phàm là điều nữ nhân  đời  ,  đều cho .”
Ta  phắt , nở nụ  rực rỡ: