Ta lập tức dừng, nín thở lắng .
Tiếp đó, giọng nữ vang lên:
“Thái tử ca ca,  tưởng đêm nay   tới.”
Giọng ngọt ngào, nũng nịu, trêu chọc, chính là công chúa vốn kiêu ngạo.
Tạ Trường An biến sắc, bịt miệng , kéo  chui  hang giả sơn.
Thái tử dịu giọng: “Vũ Dương,     thất hẹn mà.”
Công chúa hừ nhẹ: “Từ khi phụ hoàng vội vàng cưới thê tử cho , đêm giao thừa  chẳng tới. Muội còn nghĩ đêm nay    với tẩu tẩu.”
Thái tử , nghiến răng: “Nên tối nay  bám lấy gã Trạng nguyên họ Tạ chọc giận ?”
Công chúa bật : “Diễn trò thôi,     nội điện .”
“Nói chứ,  bảo tẩu tẩu  mang thai.”
Giọng công chúa chợt lộ vẻ giận dỗi:
“Muội khổ cực sinh Bảo Nhi cho ,  mà   từng đến thăm. Nói ,  chán ghét  ?”
Lời  như sét đánh ngang tai.
Thảo nào tiểu quận chúa quái dị…
Còn tỷ tỷ  một xác hai mạng, hóa  chỉ để che giấu tội nghiệt cho họ.
Ta như trở  đêm mưa  tin tỷ tỷ mất.
Sự hận thù dâng cuồn cuộn, chỉ  hóa d.a.o bổ  hai kẻ bại hoại .
Tạ Trường An như cảm  dị động, bịt chặt miệng, ghì   buông.
Hắn cũng thở dốc, nhục nhã và phẫn nộ  dồn nén.
Ngoài , Thái tử vẫn dỗ dành: “Muội  ngoan,  chê ai cũng  chê .”
Công chúa hừ khẽ: “Vậy tối nay  tới thăm Bảo Nhi của chúng  .”
Ta giật , cố vùng khỏi tay Tạ Trường An.
Nếu họ tới phòng phía tây, sẽ   vắng mặt.
“Đừng nhúc nhích.” Tạ Trường An ghé tai thì thầm: “Hắn sẽ   .”
Quả nhiên, đàn ông hiểu đàn ông.
Bên ngoài dần vang lên những âm thanh khiến   đỏ mặt.
Ta cố nén ghê tởm, nhân lúc chúng chìm đắm, phòng  lơi lỏng, lặng lẽ đặt dấu ấn lên hồn phách cả hai.
Tộc Cô Hoạch Điểu của , ngày ẩn đêm hiện.
Khoác vũ y hóa chim, cởi áo thành nữ nhân, bầu n.g.ự.c  sữa nuôi dưỡng.
Chỉ cần đặt dấu ấn lên hồn phách con  là  thể hút hồn khí của họ.
Hồi lâu, mưa tạnh mây tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-hoach-dieu-tra-oan/chuong-3.html.]
Giọng nam nhân thỏa mãn: “Ta  đây.”
Giọng nữ uể oải kiều mị: “Lần đầu ở ngoài trời, quả  thú riêng.”
Nam nhân  khẽ: “Vậy     đến.”
Nữ nhân lười đáp một tiếng,  sột soạt chỉnh y phục.
Tiếng giày lẫn lời tình tự xa dần.
Ta thở phào, định bảo Tạ Trường An buông , chợt nhận  môi  còn kề vành tai .
Hơi thở nóng rối,  thể bỏng rực, mùi rượu nồng: “A Dao… A Dao…”
Ta kinh hãi, vùng mạnh.
Hắn siết eo , một tay men lên, gần chạm ngực. Ta chịu  nổi, đành bất chấp để lộ  phận, hung hăng cắn  hồn phách .
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
Hắn đau buông tay, ôm đầu lùi , mắt tỉnh táo đôi phần: “Ngươi là gì của Khương Dao?”
Ta chẳng buồn đáp.
Miếng cắn trúng ngay ký ức .
Những mảnh ký ức hỗn loạn khiến  rúng động.
Hóa  là …
Thấy  im lặng,   , cắt ngang dòng suy nghĩ: “Ngươi là  trong tộc của Khương Dao.”
Lần  giọng  chắc nịch.
Ta giấu cảm xúc, chối phăng: “Nô tỳ  hiểu phò mã  gì.”
Hắn  xoáy  mắt , bật  lạnh: “Không thừa nhận cũng .  hãy nhớ, mục đích chúng  giống .”
Ta cúi đầu giả vờ hoảng, xách váy chạy khỏi hang giả sơn.
Hắn  đuổi theo.
Ta thở phào, vội  về phòng phía tây.
Đêm nay tuy  tìm  chỗ tỷ tỷ, nhưng những câu hỏi trong lòng   giải đáp.
Chắc   đổi kế hoạch.
Ta nhắm mắt tính đến sáng, quả nhiên hai kẻ   ghé.
Tiểu quận chúa vẫn ngủ say,    lưng  là bao nhiêu m.á.u và nhơ bẩn.
Cũng như bệnh tim bẩm sinh của nó  thể cướp mạng nó bất kỳ lúc nào.
Ta  xong  việc  khi nó c.h.ế.t vì phát bệnh.
Nếu mất  phận nhũ mẫu,  khó trụ  phủ.
 sợ cái gì thì trời  trao của .
Chưa hết tháng Giêng, bệnh tim của tiểu quận chúa bộc phát.
Ta  dùng tinh huyết nuôi dưỡng cầm cự,  vội sai  báo cho công chúa .
Công chúa dẫn thái y tới, chẳng  chẳng rằng  tát : “Tiện tỳ!"