Tạ Trường An   nghĩ thế.
Hắn chính là thư sinh nghèo tỷ tỷ lấy, nay là phò mã của công chúa.
Chẳng   tới phòng phía tây từ lúc nào: “Ai cho ngươi cho nó bú?”
Tiểu quận chúa trong lòng   giọng  dọa, bật .
Không hiểu ,  thấy   chán ghét đứa trẻ .
Ta khẽ vỗ lưng bé, ngẩng : “Nô tỳ là nhũ mẫu công chúa mới mua về.”
Nghe giọng ,  thoáng sững sờ: “Ngươi  Kinh Châu?”
“Vâng, nô tỳ họ Khương, quê Kinh Châu.”
Hắn như thất thần: “Ngươi cũng họ Khương?”
Ta giả bộ sợ hãi, vội cúi đầu, tiếp tục cho bú.
Hắn im lặng.
Ánh mắt như dừng ở phần n.g.ự.c lộ của , thật lâu  dời.
Ta đỏ mặt, khẽ xoay .
Hắn ngập ngừng: “Ngươi   Khương Dao ?”
Khương Dao là tên tỷ tỷ .
Ta  hóa thành dáng vẻ thê tử quá cố của Triệu Đại Dũng, nhưng giọng khó đổi;  sinh đôi với tỷ tỷ, giọng gần như y hệt.
Ta   vẻ ngờ ngợ: “Khương Dao? Nô tỳ  . Làng Khương    .”
Mắt  như dừng ở vòng eo , ngắm  lâu.
Ta thầm kêu  .
Eo  quá thon,  giống   sinh.
Ta định  lảng,  bỗng lạnh giọng: “Đã là nhũ mẫu mới của công chúa thì chăm sóc cho . Đừng  mấy chuyện dư thừa.”
Dứt lời,   lưng  thẳng.
Nhìn bóng  khuất dần, lòng  chùng xuống.
Tạ Trường An  giống  tưởng.
Ta nghĩ  hèn nhát,  dám trái thánh chỉ, cũng  bảo vệ nổi tỷ tỷ và con tỷ .
 qua  thăm dò , hình như   .
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
Dù thế, việc    vẫn  .
Không thể vì phản ứng bất ngờ của Tạ Trường An mà vội đổi kế sách.
Triệu Đại Dũng, gã du côn Kinh Châu, vì một ả kỹ nữ lẳng lơ mà tán gia bại sản, ác độc đến mức bán cả thê tử đang mang thai cho lái buôn .
Người vợ tội nghiệp dọc đường  kinh chịu đủ đày đọa, oán hận chất chồng, liều  sinh một đứa c.h.ế.t non,  tuyệt vọng nhảy hồ tự vẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-hoach-dieu-tra-oan/chuong-2.html.]
Còn  chờ sẵn ngoài thành, nuốt oán niệm của nàng, hóa thành dáng dấp nàng.
Lại tìm cách để lái buôn đưa  tới   mua nhũ mẫu của phủ công chúa.
 hồn phách  vợ  vẫn lởn vởn ngoài thành,  chịu xuống địa phủ.
Sớm muộn cũng  đạo sĩ Mao Sơn phát hiện.
Ta  tranh thủ  cứu hồn tỷ tỷ  khi họ mò tới.
May là cơ hội đến  nhanh.
Đêm Thượng Nguyên, công chúa  cung dự yến,   sông Thương Nguyệt xem hoa đăng; Tạ Trường An ắt sẽ  theo.
Trong phủ chỉ còn  hầu   tâm phúc.
Họ tụ tập ăn bổng lộc, kẻ uống rượu,  đánh bài, len lén trốn việc.
Ta dỗ tiểu quận chúa ngủ.
Rồi lặng lẽ rời phòng phía tây,  tìm hồn tỷ tỷ.
Đêm  mây dày che trăng,  thưa thớt.
Chỉ cần tránh hành lang treo đèn, sẽ chẳng ai  .
Ta men theo mùi khét nhàn nhạt tới hồ  phủ.
Càng  càng rụng rời.
Đạo sĩ  thật độc ác, trấn hồn tỷ tỷ  đáy hồ âm u.
Trong hồ   giam cầm bao nhiêu oan hồn; tiếng gào , sát khí tanh nồng cuộn trào.
Ta dò nửa ngày vẫn  xác định  chỗ của tỷ tỷ.
Ngẩng  vầng trăng lúc tỏ lúc mờ, e là công chúa sắp hồi phủ.
Ta đành nghiến răng  về.
Cùng lắm ở  đến tiết Trung Nguyên; đợi quỷ môn mở,  sẽ đại khai sát giới, phóng thích hết oan hồn  hồ!
Vừa xoay , bóng một  đàn ông  đổ dài  đất.
Giọng Tạ Trường An u tối: “Ngươi tới đây  gì?”
Tim  đập dồn dập nhưng mặt  đổi sắc.
Ta vờ sợ hãi, ấp úng: “Nô tỳ  bắt mấy con dế cho tiểu quận chúa chơi.”
Hắn nồng nặc mùi rượu, gương mặt vốn trắng  trăng càng âm u: “Hừ, chỉ là một nghiệt súc.”
Ta khó hiểu  .
Hắn  lỡ lời, ngoảnh , mắt   giữa hồ như  xuyên làn nước phẳng lặng  thấu đám hồn phách cuộn  đáy.
“Về mau. Công chúa sắp hồi phủ.”
Không  lúc thăm dò ,  theo lời, xách váy vội  về phòng phía tây.
Vừa sải bước  qua  , từ phía giả sơn bỗng vọng tiếng giày cồm cộp.