Chương nhi miễn cưỡng cầm lấy liềm. Dù  đây cũng là đồ sắc bén, nó  dám cẩu thả, sợ cắt  tay. Sau vài  hướng dẫn, nó cẩn thận dong dài  việc. Dưới sự giám sát của , nó cắt đầy cả giỏ.
Ta xoa đầu khen ngợi, cũng khen luôn Liễu Nhi dạy .
Sau đó  dẫn hai đứa nhỏ  dạo chân núi. Lúc    chó,   việc gì liền chạy lên núi chơi, tiện thể học cách nhận  thảo dược từ các tiểu .
Lúc đó, chó  thể dùng mũi để phân biệt, còn  giờ   khứu giác như lúc , may mà vẫn nhớ hình dáng dược liệu.
Vừa    tìm  hai cây cẩu kỷ và một ít điền thất,  mang rổ về nhà.
Dọc đường , Liễu Nhi cực tri kỷ nâng đáy rổ giúp . Chương nhi thấy thế liền lườm chị nó một cái  cũng chen  giúp nâng một bên.
Dù nó nghĩ gì  nữa, ít nhất cũng  kính trọng trưởng bối.
Những ngày ,  chỉ dám  mấy việc nhóm lửa, thu thập dược liệu, sợ  phát hiện  gì bất thường.
Tại     thảo dược? Ta bịa là  từng trải qua nhiều năm kinh nghiệm, ăn muối còn nhiều hơn bọn  ăn cơm. Dù  dược liệu cũng kiếm  ít tiền, mà ở trong nhà   một  hai, bọn nó hoang mang một chút  cũng vứt   đầu.
Dược liệu   thứ quý báu,  mệt c.h.ế.t mệt sống nửa tháng mới tích cóp  hai lượng bạc.
Những ngày , Chương nhi ngoan ngoãn  lời hơn, cũng  chia phần đồ ăn cho tỷ tỷ. Ta   nó   thiên phú học hành, suy nghĩ  hỏi thử nó thích gì. Dù là kinh doanh,  thợ thủ công   tiểu nhị, chỉ cần  tay nghề là .
Còn Liễu Nhi thì thích ăn, mỗi khi con dâu nấu cơm, ánh mắt nàng  sáng rực. Ta lén biên soạn một quyển công thức nấu ăn, đợi nàng lớn lên  thể nắm giữ việc bếp núc trong nhà thì giao cho nàng.
Những tưởng cuộc sống cứ thế trôi qua thoải mái vui vẻ như , ai ngờ biến cố  đến quá nhanh.
Chương Nhi  suối bắt tôm, trượt chân ngã. Liễu Nhi vội chạy đến đỡ, kết quả chính nàng   nước cuốn , may mà cuối cùng  vững, bò lên bờ.
Hai đứa nó sợ  mắng nên giấu nhẹm chuyện ,  ở đầu gió đợi khô quần áo. Kết quả, tối đó cả hai đều sốt run cầm cập.
Cảm mạo ở hiện đại chẳng đáng gì, nhưng ở đây  là chuyện lớn. Mời đại phu, mua thuốc mất bốn lượng bạc. Mấy ngày nay  tích góp  hai lượng bạc cộng thêm tiền tiết kiệm cũng mới chỉ  hơn ba lượng, tính như nào cũng  đủ.
Con trai   vay tiền, còn  thì cắn răng xé một tờ trong quyển công thức, đem bán cho tửu lầu trong trấn với giá mười lượng bạc. Không nhiều lắm nhưng cũng đủ chữa bệnh cho hai đứa nhỏ,  cho con dâu ít để bổ sức khỏe, mua thêm ít vải bố  đồ mùa thu cho cả nhà, và...
Lũ trẻ  khỏi bệnh, Thẩm Trầm Chu liền xuất hiện ngoài rào tre.
Ta   ghế bập bênh, lạnh lùng  .
Hắn cúi , nắm lấy tay : “Nghiên Nghiên,  nàng  đến tìm …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-gai-xuyen-khong-lai-ngheo-mat/chuong-6.html.]
Con trai kinh ngạc  . Ta rút tay về, chùi hai cái lên quần áo:
“Đây là cháu trai của , họ hàng xa nên các ngươi  từng gặp qua.”
Thẩm Trầm Chu mặt dày ở ngay nhà bên cạnh. Ta  hiểu, chẳng lẽ    công vụ ? Cái danh "Nhiếp Chính Vương" của  chỉ là hữu danh vô thực? Ngày xưa   việc 996, thậm chí 007  mất , chẳng lẽ là  ai nhập  .
Nhi tử và con dâu   sự thật, vẫn tiếp đãi  nhiệt tình. Còn  thì  đương nhiên, mỗi ngày mua nọ mua , cứ như đang  cha .
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Ta tự dưng lên chức  thì thôi,  chẳng lẽ cũng ?
Ta  để ý đến , nhưng  vẫn cứ bám lấy, quanh quẩn bên  suốt ngày.
Cũng may triều đình  việc gấp,   triệu hồi về kinh thành.
Trước khi ,   xổm bên  , hôn lên bàn tay đầy vết chai sần của ,  thật là  sợ cộm miệng,   với giọng đầy tình cảm:
“Nghiên Nghiên,   kinh thành một chuyến, xong việc sẽ trở , nàng đừng chạy nữa.”
Ta chỉ lặng lẽ  con bồ câu đưa tin  trời bay xa,  đáp  lời .
   , ngày hôm    bệnh đến mức  xuống nổi giường.
Đại phu chẩn đoán: “Bệnh tim, thuốc men vô dụng, chuẩn  tang lễ .”
Bệnh tim cái gì chứ?!
Thân thể  khỏe mạnh đến mức  thể chạy quanh thôn hai vòng mà mặt  đỏ, thở  gấp,  tự nhiên   bệnh tim?
Có lẽ Diêm Vương   chết...
Ta ngẩng đầu  nóc nhà, cảm giác  trời cao như  thứ gì đó đang thao túng vận mệnh của ,   thể chống .
Cuối cùng, trong tiếng  than của con cháu,  nhắm mắt …