Kiếp thứ mười,  biến thành một bà lão, đang ăn thịt gà thì  hóc xương. Ta mở mắt , ho sặc sụa đến kinh thiên động địa, mạnh mẽ đ.ấ.m  n.g.ự.c mấy cái  phun   mẩu xương gà.
" Mẹ! ,   khỏe   ?!”
Trước mắt  là một  đàn ông da ngăm đen, vui mừng đến rơi nước mắt. Hắn   đầu  túm lấy một nữ tử gầy yếu, giơ cao bàn tay to lớn, chuẩn  giáng xuống.
“Dừng tay!”
Giọng  vang dội, khí thế hùng hồn, chà, xem  bà lão  vẫn còn tràn đầy sức sống.
Người đàn ông mặt đen bướng bỉnh : “ Mẹ, bữa cơm là do nàng nấu, chính nàng    hóc xương gà, con đánh nàng mấy cái cho  bớt giận.”
Ta xua xua tay,  thể để lộ sơ hở  bọn họ nghi ngờ, đành  : “Nếu ngươi đánh c.h.ế.t nàng, ai sẽ hầu hạ  đây?”
Suốt nửa ngày  đó,  dò xét tình hình trong nhà. Ta là  nắm quyền, chồng  mất, cả cái nhà   ai dám trái ý . Con trai và con dâu hiếu thuận, kính trọng . Cháu gái thật thà, ngoan ngoãn  lời. Còn đứa cháu trai thì thông minh, lanh lợi nhưng lười biếng,  chịu học hành.
Nguyên chủ  đây một lòng mong cháu trai chăm chỉ học tập,   đỗ tú tài, cử nhân, nhưng theo  thấy, đứa nhỏ  chỉ ham ăn biếng , học hai năm mà đến cả Tam Tự Kinh vẫn  thuộc.
Buổi chiều,    ghế bập bênh  tán cây hóng mát. Con dâu thì chăm chỉ  lụng,     chút sợ sệt, rụt rè. Nàng bận rộn trong ngoài, còn cháu gái thì tất bật giúp đỡ, nhỏ xíu một  nhưng   bê chậu gỗ to  giặt quần áo bên giếng.
Còn cháu trai thì đúng là cháu trai,  xổm trong góc chọi dế mèn, 6 tuổi mà chẳng  gì. Trẻ con trong thôn năm tuổi   cắt cỏ chăn trâu, chỉ  nó là  nguyên chủ nuông chiều như bảo vật.
Càng  càng   mắt,  ho nhẹ  :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-gai-xuyen-khong-lai-ngheo-mat/chuong-5.html.]
“Xuân Phân, đừng để Liễu Nhi giặt đồ, nó giặt  sạch   rách quần áo của . Để nó  cắt cỏ, Chương nhi cũng .”
Con dâu rụt rè nắm áo : “ Mẹ, Chương nhi còn nhỏ, chờ con giặt xong  con .”
“Nhỏ cái gì mà nhỏ! Trẻ con trong thôn 5 tuổi   cắt cỏ chăn trâu, còn Chương nhi chẳng   gì cả.” Ta vỗ tay vịn, trừng mắt giận dữ, bày  dáng vẻ  chồng ác độc.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Nàng co rúm : “  đây   Chương nhi  thiên phú học tập,  cho nó  việc nặng…”
“Cắt cỏ mà tính là việc nặng gì? Ta  theo, đừng lo.”
Thế là  xách theo giỏ, dẫn hai đứa nhỏ đến chân núi.
Liễu Nhi từng cắt cỏ nên  chỗ nào cỏ mọc rậm rạp. Chương Nhi thì cứ mè nheo   ,   túm lỗ tai lôi nó .
Ở hiện đại, trẻ con 6 tuổi vẫn còn là em bé, chỉ cần  học là đủ.  ở nông thôn, 6 tuổi   giúp việc nhà,  việc trong khả năng để san sẻ gánh nặng với  lớn.
Đến nơi, Liễu Nhi lấy liềm , thành thạo cúi  cắt cỏ. Việc  nhẹ nhàng nên chỉ mấy nhát  đầy hơn nửa giỏ. Ta bảo Liễu Nhi dừng , dạy Chương Nhi cắt cỏ, còn  để nó tự .
Tất nhiên là nó  chịu, bĩu môi,  dám lườm  chỉ dám lườm tỷ tỷ nó.
Ta cốc  trán nó một cái:
“Làm việc!”