Kiếp   dày của   .
Ở kiếp ,  ăn cay   mụn   dầu, thậm chí ăn một  còn thấy tinh thần sảng khoái. Nên đây luôn là biện pháp vực dậy tinh thần của .
Lâm tỷ và Tiểu Từ đều  điều đó.
Ta trượt xem tin nhắn, ban đầu còn , nhưng   kìm  mà bật :
"Chính là ! Lâm tỷ, thật sự là !"
Ta vội vàng lấy thông tin liên lạc của , gọi ngay lập tức.
Chuông reo  lâu mà  ai bắt máy.
Khi  lo lắng đến mức  ném gối thì… điện thoại chuyển .
"Alo? Thẩm Trầm Chu?"
Bên  vang lên tiếng hít thở khẽ.
Sau đó, là một giọng  thật cẩn thận:
"Nghiên Nghiên?"
Ta lập tức lấy địa chỉ của ,   chần chừ mà lao đến.
Hắn đang ở thành phố X—nơi mà kiếp  chúng   sống suốt mấy chục năm.
Ta từng ghé qua đây, nhưng thời gian vô tình, vật đổi  dời,  cũng chẳng còn như cũ.
Tiểu Từ xách theo vali,  ngọn núi phía , nuốt nước bọt một cách khó khăn:
"Leo lên  đó chắc mệt c.h.ế.t  mất?"
Đây là ngọn núi mà   mua từ kiếp .
Trong đó, còn  vàng  chôn giấu.
Bất ngờ, một tiếng còi xe vang lên.
Dưới chân núi, một chiếc Hãn Mã dừng , từ trong xe, một thanh niên nhảy xuống.
Mặt đỏ tai hồng, chân tay lóng ngóng.
Ta  nghi ngờ... Hẳn là    ...?
"Nghiên Nghiên, chào chị! Em là Thẩm Nhạc, là fan của chị, cũng là em họ của Thẩm Sâm. À đúng ,   cũng  gọi là Thẩm Trầm Chu."
Trên đường ,  mới   từ miệng  —Thẩm Sâm mới là tên thật của .
Còn "Trầm Chu" là cái tên mà   đặt cho, mang ý nghĩa "đập nồi dìm thuyền, thẳng tiến  lùi."
Khi xuyên qua, trùng hợp  thể  cũng mang tên Thẩm Trầm Chu.
 ở thời hiện đại ,  vẫn dùng tên thật—Thẩm Sâm.
Bảo   tìm mãi   .
Lên đến đỉnh núi,  bất ngờ nhận  rằng căn nhà cũ  biến mất từ lâu… thế mà bây giờ   dựng  một  nữa.
Ta   cửa, lòng dâng lên chút căng thẳng.
Hắn tại   đến tìm ?
Ta  trả lời tin nhắn  mà  cũng  trực tiếp xuất hiện  mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-gai-xuyen-khong-lai-ngheo-mat/chuong-14.html.]
Ta lắc đầu,  nghĩ nữa, cắn răng bước tới một bước.
Lập tức  thấy một nam thanh niên   ghế bập bênh.
Trên đầu gối đắp một cái chăn lông nhỏ.
Hắn thật mảnh khảnh. Gương mặt vẫn lạnh lùng như , nhưng ánh mắt  lộ  chút u sầu.
Chỉ đến khi  thấy ,  mới nở nụ .
"Nghiên Nghiên."
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Hắn vươn tay về phía .
   yên tại chỗ,  chịu động.
Bao nhiêu nỗi nhớ nhung, vội vã  gặp   đó, tất cả   đè nén xuống.
Dâng trào lên  chỉ còn nỗi ấm ức.
Ta cứ nghĩ rằng bản   thể kiểm soát cảm xúc, để  gặp   sẽ chỉ  ấm áp và ngọt ngào.
 lòng  quá xót xa.
Vừa mở miệng, nước mắt  trào :
"Tại  ngươi  đến tìm ....Tại  ngươi  đến tìm ?!"
"Ta  tìm ngươi một năm rưỡi! Đến cả tên thật ngươi cũng   cho ,  tìm mãi tìm mãi cũng  tìm  ngươi..."
Hắn hoảng loạn, bước chân lảo đảo  về phía .
Ngập ngừng đưa tay lau nước mắt của .
 tay … lạnh quá.
Lập tức thu hút sự chú ý của .
"Sao tay ngươi  lạnh thế ?"
Ta bĩu môi, cố nén ấm ức,  nắm lấy tay , bao bọc  để sưởi ấm.
Thẩm Nhạc  bên cạnh nhỏ giọng :
"Anh họ mới khỏi bệnh nặng, chị đừng trách  ..."
Thẩm Trầm Chu liếc mắt trừng  , như thể     chuyện .
Hắn bình thản :
"Không nghiêm trọng như . Chỉ là thời gian   một dự án nghiên cứu khẩn cấp,  liên tục thức đêm nên mệt quá mà ngã bệnh."
Nỗi ấm ức của   trỗi dậy.
"Ngươi  thời gian nghiên cứu hạng mục mà   thời gian đến tìm ?! Ngươi còn ở đây sửa  căn nhà cũ, còn trồng hoa trồng cỏ...   chịu đến tìm ?!"
Hắn đột nhiên ôm chặt lấy .
Ta giãy giụa thế nào cũng  thể thoát .
"Nghiên Nghiên... Ta sợ."
"Ta sợ  khi gặp , ngươi  rời   sẽ chết..."
Ta đột nhiên sửng sốt, ngẩn ngơ   nên lời.