10
 
    đắc tội với Diêu Dao.
 
Sáng hôm  đến trường, ánh mắt của cô  như hình với bóng, bám dính lấy   rời một giây.
 
Cứ như thể   trộm hết băng vệ sinh, tampon và miếng lót của cô  .
 
 là rợn hết da gà.
 
Giữa giờ  chơi, cô  mắt đỏ hoe  dậy, run giọng bước đến  mặt : “Dư Đào Tử, xin  .”
 
Sau đó, cúi đầu thật sâu chào  một cái.
 
: “?”
 
Dòng bình luận  ào ào trôi qua mắt .
 
【Trời ơi, nữ chính đáng thương quá,  thật sự thấy xót xa luôn. Mọi  cứ  cô  giả tạo, lưỡng lự giữa nam chính với nam phụ, nhưng thế giới của cô  chỉ  hai  họ thôi mà.】
 
【 , nữ phụ rốt cuộc  gì? Cướp nam chính    cướp nốt nam phụ? Cô  định giành hết  thứ của nữ chính ?】
 
【Mẹ của nữ chính  quan tâm cô ,  còn luôn   khác mỉa mai là con giúp việc. Nếu   nam chính và nam phụ bảo vệ, liệu cô   trụ nổi đến hết cấp 3 ?】
 
【Đừng lo,    vì  cô  là nữ chính ? Vì mỗi  cô   là cả thế giới sai hết. Hiểu ?】
 
【Chuẩn, cứ chờ . Nam chính chỉ là ngoài miệng cứng rắn chứ thật  yếu lòng, giữa hai   chút hiểu lầm,  nữ phụ chen ngang, giờ đang dằn vặt lắm. Sắp đến lúc  hùng cứu mỹ nhân !】
 
【Xem , nữ phụ sắp  đuổi học  đấy.】
 
Đọc xong mấy dòng   bốc hỏa luôn, còn  kịp mở miệng thì  một thỏi son  ném lên bàn .
 
“Móa, xin  nha, ném lệch tay . Để thử   nữa, Diêu Dao đừng né nhé.”
 
Một nhóm nữ sinh xinh  khoác tay  bước đến,  dẫn đầu rút một cây son dưỡng từ túi đồng phục , ném thẳng lên đầu Diêu Dao.
 
“Yeah!” Cô   bộ  tịch vỗ tay với mấy đứa bên cạnh. “Diêu Dao, tặng  thỏi son đó,  cần cảm ơn . Nghe  lương    dùng hết để trị bệnh cho bố ,    chẳng  đồng tiêu vặt nào ?”
 
“Trời ơi, thật hả? Diêu Dao thảm  ?”
 
“Ừ đó, tội nghiệp lắm. Nên mới  suốt ngày như .”
 
“Bảo  Chu Phàm Tuấn đối xử với cô  khác , thì  là thương hại.”
 
Chu Phàm Tuấn mặt lạnh  bên,  tất cả những chuyện đang xảy .  hiểu mà,   đang chờ Diêu Dao cầu cứu. Giờ hai  đang chiến tranh lạnh, nếu chủ động  tay thì mất mặt quá.
 
Doãn Hành Vũ cũng  xem,   ý định can thiệp.  cũng hiểu nốt,   đang phát điên vì  học  tiếng chó.
 
Giữa ánh  của bao , nước mắt Diêu Dao vỡ òa như đê vỡ.
 
Cô  ôm n.g.ự.c như thể lên cơn đau tim, chậm rãi quỳ xuống đất, đôi vai gầy run rẩy, trông như sắp tan vỡ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-gai-nong-thon-chan-chat/chuong-4.html.]
Mấy cô gái thấy   càng  hả hê.
 
“Sao   nữa ? Ha ha ha.”
 
“Quay  ,   mặt . Sao   giả tạo thế?”
 
Có  còn lấy lọ nước hoa mini ném về phía Diêu Dao, nhưng  trúng ngay đầu .
 
Ném thì ném, nhưng cô  chẳng những  xin  mà còn lườm  một cái, nhỏ giọng càu nhàu: 
 
“Đầu cứng thế, đừng  hỏng nước hoa của .”
 
Bắt nạt Diêu Dao thì  mặc kệ, nhưng đụng tới  là  xong .
 
 lập tức cầm lấy chai nước hoa ném trả !
 
Cô gái  ném trúng ôm đầu kêu lên “á đau!”, mấy đứa còn  liền vây quanh  với ánh mắt “phản   !”.
 
 hít sâu một , nhảy vọt lên bàn học,  xuống, bắt đầu lăn lộn hai bên!
 
“Mẹ kiếp! Bắt nạt   hả!   kiện lên trung ương! Có lãnh đạo nào ở đây ? Lãnh đạo ơi, cho  một lời giải thích!!!”
 
Hồng Trần Vô Định
Giọng  vang như chuông đồng, đầy khí thế, chỉ một lúc  là giáo viên chủ nhiệm  chạy đến.
 
Cô  giật giật khóe miệng: “Lại là em nữa hả, Dư Đào Tử.”
 
  sấp  bàn, chân khẽ đạp hai cái yếu ớt, nhỏ nhẹ rên: “Uầy~”
 
Mấy cô gái  thi  la lối,   cầm chai nước hoa ném .  chỉ tay lên camera giám sát: 
 
“Kiểm tra , xem ai là   tay .”
 
Cô gái xinh  đầu tiên ném son hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường.
 
“Bớt gào lên . Mày   ba tao là ai ? Tin , chỉ cần tao  một câu là mày  đuổi học luôn.”
 
 lập tức rút điện thoại  dí thẳng  mặt cô , chụp lia lịa.
 
“Ba mày họ gì? Nói , tao   cho rõ. Bắt nạt bạn học mà còn  vẻ ? Mày  bà nội tao họ gì ? Họ Dư đấy! Mày cứ về quê tao mà hỏi, ai chẳng  bà Dư, bảy mươi tám tuổi , bệnh tật đầy , nguyện vọng cuối đời chỉ là thấy tao  đại học. Mà mày  tao  đuổi học hả? Được, đợi đấy, tao gọi cho bà nội tao ngay bây giờ! Bà ơi! Con sống  nổi nữa ! Bà cháu  cùng treo cổ ở cổng trường  bà!”
 
Cô gái  nghẹn một , như  bóp họng , há miệng nửa ngày   nổi một chữ.
 
Cô giáo chủ nhiệm trông như sắp xỉu đến nơi.
 
Sau khi trấn tĩnh , cô  ôm trán  dứt khoát: “Ai  tay  thì  xin  Dư Đào Tử. Nhanh lên!”
 
Mọi ánh mắt đổ dồn về cô gái  ném chai nước hoa  .
 
Cô  bật  hu hu, cúi đầu chào : “Xin… xin . Cậu đừng gọi cho bà nội nữa…”
 
 nhảy xuống khỏi bàn, khóa màn hình điện thoại, vung tay một cái, rộng lượng :
 
“Được thôi.”