CÔ EM GÁI TỐT BỤNG, TRỘM TIỀN TÔI CHO NGƯỜI KHÁC MUA NHÀ - 6
Cập nhật lúc: 2025-06-01 16:14:24
Lượt xem: 392
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi im lặng.
Tôi có khắc chữ "Ngu ngốc" trên trán à? Sao lần nào nó cũng xem tôi như cái máy ATM?
Em tôi tiếp tục thuyết phục:
“Chị là con gái mà ôm hai cái khoản vay thế chắc áp lực lắm. Chuyển nhượng một căn cho chú Lưu đi, em sẽ giúp ông ấy trả góp. Như vậy chị cũng nhẹ gánh hơn.”
Tôi nghẹn lời:
“Nghe vậy, tôi còn phải cảm ơn ông ta nữa chăng?”
Lưu Minh mặt dày còn chen vào:
“Đó là điều tôi nên làm.”
Tôi chỉ thẳng trán mình:
“Mắt các người có thấy chữ ‘Con Gà Bị Lừa’ khắc ở đây không?”
Thấy tôi không đồng ý, em tôi liền trở mặt:
“Chị thật ích kỷ! Là con gái mà ôm nhiều nhà làm gì? Chị có năng lực thì giúp một chút có sao? Phải đợi chú Lưu c.h.ế.t rồi chị mới hài lòng à?”
“Ông ta sống c.h.ế.t liên quan gì đến tôi? Cô muốn làm người tốt thì đi mà làm, đừng làm phiền tôi.”
“Nếu không phải mẹ tôi phải bồi thường tiền cho bạn chị, tôi có cần phải cúi đầu hèn mọn thế này không?”
Cô ta lườm tôi như thể tôi là thủ phạm khiến ông độc thân đó bao nhiêu năm không có vợ.
Tôi đóng sập cửa.
Từ bên ngoài, Lưu Minh đá rầm hai cú vào cửa, chửi:
“Con đàn bà thối tha, ông cho mày mặt mũi quá rồi! Đợi đấy, tao mà không g.i.ế.c mày thì không phải họ Lưu!”
Tôi có dự cảm, Lưu Minh chắc chắn sẽ không chịu dừng lại, nhưng không ngờ ngày đó đến nhanh đến thế.
Hôm sau, khi tôi ra khỏi nhà đi làm, liền phát hiện cửa nhà mình bị hắt đầy m.á.u động vật, mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi.
Bức tường trắng bên cạnh còn viết hai chữ to: “CHẾT ĐI”
Chưa kịp hoàn hồn, tôi đã nhận được tin nhắn từ số lạ:
“Đây là cảnh báo, cũng là lời tiên tri. Nếu mày không giao nhà ra, thì chờ c.h.ế.t đi.”
Tôi đã lắp camera từ sớm, nhưng trước khi xảy ra vụ việc, ai đó đã dán kẹo cao su che hết ống kính.
Tôi biết rõ là do em tôi và Lưu Minh làm, nhưng không có chứng cứ thì cũng không thể báo cảnh sát.
Pháp luật cần bằng chứng.
Là một con dân làm công ăn lương, tôi chỉ đành nhịn, đi làm như bình thường. Tối về sẽ xử lý chuyện này.
Nhưng khi tôi vừa về đến cổng khu chung cư, một chiếc xe bất ngờ lao thẳng về phía tôi…
Mọi việc xảy ra quá nhanh, tôi hoàn toàn không kịp né tránh.
May là đối phương chỉ định dọa tôi, chứ không thực sự muốn g.i.ế.c người.
Chiếc xe vừa chạm vào bắp chân tôi đã phanh gấp, tôi ngã ngồi xuống đất.
Lưu Minh và em gái tôi lần lượt bước xuống xe.
Lưu Minh hăm dọa:
“Con nhỏ kia, sống làm người đừng quá tham lam. Biết đủ thì mới sống được. Tao có cả trăm cách để tiễn mày đi đời, hiểu không?”
Em gái tôi thì ra vẻ khuyên nhủ, thực chất là đang đe dọa:
“Chị à, mau chuyển căn nhà đó cho chú Lưu đi, chị sẽ đỡ khổ hơn. Chị phải hiểu, khi chị c.h.ế.t rồi, tài sản của chị cũng là của em thôi. Đến lúc đó, chị chẳng còn gì cả, nghĩ cho kỹ đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-em-gai-tot-bung-trom-tien-toi-cho-nguoi-khac-mua-nha/6.html.]
Rất nhiều người xung quanh chú ý đến vụ việc, lần lượt chạy tới hỏi:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Em gái tôi đảo mắt, lập tức đổi trắng thay đen:
“Chị tôi ép người ta đến đường cùng, nên mới ra nông nỗi này…”
Cô ta luôn tỏ ra đáng thương, chỉ cần có nước mắt lưng tròng thì dù cô ta nói gì, người ta cũng sẽ tin.
Tôi đã thua thiệt không biết bao lần chỉ vì những giọt nước mắt đó. Rõ ràng tôi đúng, nhưng chỉ cần cô ta khóc, lỗi lại thuộc về tôi.
Lần này, tôi không định tranh cãi, chỉ ôm đầu nói:
“Đau quá...”
rồi nhắm mắt ngất lịm.
Thấy tôi bất tỉnh, đám đông không còn tâm trí để nghe lời em tôi nữa.
“Thôi đừng nói nữa, chị cô ngất xỉu rồi, mau đưa đi bệnh viện đi.”
Em tôi sửng sốt:
“Không thể nào, vừa rồi chú Lưu có đụng gì mạnh đâu mà?”
“Vậy m.á.u trên chân, tay chị cô là từ đâu ra? Không lẽ giả vờ ngã rồi tự làm bị thương à?”
Đám đông bắt đầu trách móc,
“Dù chị cô có sai, thì cũng không thể thông đồng với người ngoài hại cô ấy như vậy.”
Lưu Minh nổi điên:
“Cô ta giả vờ đấy! Để tao đá cho tỉnh lại!”
Hắn vừa giơ chân, lập tức bị người dân giữ chặt, ép mặt hắn xuống đất.
“Đây là ‘người hiền lành’ mà cô nói đấy hả? Đầu óc cô bị làm sao vậy?”
Em gái tôi cố gắng kéo tay đám người ra:
“Đừng làm gì chú Lưu, chú ấy thực sự vô tội mà!”
“Tôi thấy người vô tội là chị cô thì có. Còn cô, đừng giả bộ nữa! Người bị thương là chị cô, cô khóc làm gì? Chán ghét cái kiểu hoa sen trắng như cô rồi.”
“Tôi báo cảnh sát rồi. Tốt nhất cầu cho chị cô không sao, nếu không, cô sẽ phải ngồi tù đấy.”
Cô ta – người từng dùng đạo đức để trói buộc người khác – lần đầu tiên phải nếm mùi bị đạo đức trói ngược lại.
Cô ta mím chặt môi, bất lực, nước mắt lăn dài – lần này không phải diễn, mà là thật sự bị mắng đến khóc.
—-
Tôi nhanh chóng được đưa vào bệnh viện.
Bạn thân tôi – Chu Tảo Tảo – cũng tới, vừa thấy tôi ngồi xe lăn liền lo lắng hỏi:
“Vi Vi, cậu không sao chứ? Em gái cậu đúng là có vấn đề, dám cấu kết với người ngoài bắt nạt cậu như vậy!”
Trong phòng bệnh chỉ có tôi và cô ấy.
Tôi cũng không giấu giếm, đứng lên khỏi xe lăn:
“Tớ không sao, giả vờ thôi.”
“Trời đất! Bác sĩ còn bảo cậu toàn thân đau nhức cơ mà!”
“Tớ cố ý nói vậy. Dù sao cũng được khám sức khỏe tổng quát miễn phí, chẳng phải nên tận dụng một lần cho đáng?”
Dạo gần đây tôi luôn cảm thấy không khỏe, có lẽ do áp lực công việc quá lớn. Nhưng vì tiết kiệm nên tôi vẫn chưa đi khám, định chờ công ty tổ chức khám định kỳ.
Bạn thân tôi thở phào, rồi cười nói:
“Nghe nói em gái cậu còn phải bồi thường tiền thuốc men và tổn thất lao động cho cậu. Đáng đời! Suốt ngày muốn hút m.á.u cậu, giờ tự chảy m.á.u là phải!”