Chẳng bao lâu, cảnh sát bắt cả hai người lại.
Nghe nói khi cảnh sát đến bắt Lưu Minh, hắn đang tổ chức tiệc cưới trong làng.
Cô vợ được nói là “mua từ nước ngoài” kia, thấy cảnh sát liền chạy trốn còn nhanh hơn ai hết.
Cảnh sát nhìn là biết có điều mờ ám, lập tức bắt luôn cô ta.
Sau khi thẩm vấn, phát hiện cô ta chẳng phải người nước ngoài nào cả.
Cô ta là người bản địa, chuyên giả vờ là phụ nữ từ các nước nghèo, để lừa tiền đàn ông như Lưu Minh.
Sau khi lấy được tiền, cô ta sẽ được đồng bọn phối hợp, thừa lúc lão không để ý mà bỏ trốn.
Số tiền Lưu Minh đưa, nhóm lừa đảo đó đã tiêu gần hết, không thể lấy lại.
Khi em gái tôi biết chuyện, liền lớn tiếng mắng: “Tại sao lại bắt nạt người lương thiện? Chú Lưu lớn tuổi như vậy, muốn cưới vợ dễ lắm sao? Đúng là vận xui toàn rơi vào kẻ khổ, dây thừng cũng luôn đứt ở chỗ mảnh nhất!”
“Cảnh sát à, nhất định phải trừng phạt con mụ đó thật nghiêm!”
Nữ cảnh sát lắc đầu: “Cô trộm tiền của chị mình, thì cô là cái loại gì mà lên giọng ở đây? Lo mà tự lo thân mình đi.”
Em gái tôi vẫn còn già mồm.
“Tôi làm vậy là tích đức cho chị tôi, làm việc tốt đó.”
Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi cũng tới. Bà tưởng em gái tôi lại trộm tiền của tôi, liền diễn lại vở cũ như kiếp trước, đổ tội cho tôi.
“Cảnh sát à, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm. Con bé Châu Châu nhà tôi ngoan ngoãn lắm, sao có thể ăn cắp được chứ? Tiền đó là con gái lớn của tôi tự nguyện cho tôi, gọi là báo hiếu. Tôi không biết tại sao nó lại bịa chuyện, vu oan cho Châu Châu ăn trộm.”
Vừa nói, bà vừa lau nước mắt: “Có thể là do Vi Vi thấy tôi thiên vị chăng? Châu Châu mất cha từ nhỏ, tôi thương nó nhiều một chút cũng là lẽ thường. Vi Vi không hài lòng, nên mới nghĩ cách vu vạ em nó. Tất cả là tại tôi mải lo cơm áo, không quan tâm đến sức khỏe tinh thần của Vi Vi, khiến nó ra nông nỗi này.”
Mẹ tôi năm mươi mấy tuổi, tóc đã lốm đốm bạc, người nhỏ gầy.
Lúc bà khóc không thành tiếng, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, trông thật đáng thương.
Kiếp trước, bà cũng diễn đúng màn này, một mực khẳng định tôi hại em gái, không ai ngờ bà lại đổ oan cho con ruột của mình.
Cuối cùng, em gái tôi trắng án, tôi không lấy lại được đồng nào trong 800 nghìn.
Mẹ tôi và em gái oán hận tôi vì dám báo cảnh sát, còn cố tình làm to chuyện, sau đó lên mạng bôi nhọ tôi.
Trong lời kể của họ, tôi trở thành người đàn bà độc ác ghen ghét em gái, gài bẫy, định tống em vào tù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-em-gai-tot-bung-trom-tien-toi-cho-nguoi-khac-mua-nha/3.html.]
Tôi bị dân mạng chửi rủa thậm tệ, đến nỗi mất cả việc làm.
Tôi từng cầu xin mẹ và em gái đứng ra thanh minh, họ không chỉ từ chối, mà còn châm chọc tôi.
Mẹ tôi nói: “Mày suýt nữa hại con gái ngoan của tao vào tù. Con bé lớn lên được cưng chiều, chưa từng chịu uất ức thế này. Mày bị chửi là đáng đời!”
Em gái tôi còn quá đáng hơn: “Chị à, chị quá ích kỷ. Trong mắt chị chỉ có tiền. Chị có biết không, chú Lưu đã lớn tuổi rồi, nếu có tiền án thì càng không ai chịu lấy ông ấy. Đời ông ấy sẽ bị hủy hoại hết. Tất cả là do chị tự làm tự chịu, cứ thế mà gánh lấy đi.”
Nhưng lần này, dù mẹ tôi khóc lóc van xin bao lâu, không ai tin nữa.
Cuối cùng bà cũng cảm nhận được không khí bất thường, nhìn quanh mới thấy ánh mắt của mọi người đều đầy khinh ghét và khinh thường.
Bà trừng mắt nhìn tôi: “Có phải là Hứa Vi nói xấu gì tôi không? Tôi nói cho mấy người biết, con bé này từ nhỏ đã giỏi bịa chuyện, đừng tin lời nó!”
Cuối cùng, cảnh sát không nhịn nổi nữa: “Sự việc là thế này, con gái nhỏ của bà đã trộm tiền của cô Chu Tảo Tảo.”
Vậy nên bà đừng diễn nữa, chẳng ai tin màn kịch của bà đâu.
Mẹ tôi sững sờ: “Cái gì cơ?”
Bạn thân tôi – Chu Tảo Tảo – bước ra: “Ngạc nhiên chưa, bà già? Bà diễn cả nửa ngày, người ta coi bà là trò cười đấy.”
Mẹ tôi vẫn cố cãi: “Không thể nào! Tôi nhớ rõ mà, Vi Vi luôn để tiền trong két sắt, tổng cộng có tám trăm nghìn! Châu Châu lấy đúng là số đó!”
Bà nhìn cảnh sát: “Cảnh sát à, xin đừng tin lời mấy người này.”
Cảnh sát nói rõ ràng: 800 nghìn tệ của tôi đã được sử dụng để mua bất động sản từ trước.
Số tiền 500 nghìn trong két sắt là của bạn thân tôi gửi nhờ.
Bạn thân tôi khoanh tay trước ngực, nói với bà ta: “Bà già kia, trả tiền lại, không thì tôi cho con gái bà đi bóc lịch.”
Da mặt mẹ tôi còn dày hơn tôi tưởng, bà lại tiếp tục cắn răng khẳng định tôi cố ý hại em gái.
“Châu Châu nhà tôi số khổ lắm. Mất cha từ nhỏ, giờ còn bị chị ruột hãm hại thế này…”
Cảnh sát nhìn dáng vẻ thiên vị trắng trợn của bà ta mà cũng phải cạn lời.
Loại người gì vậy chứ? Vì bao che cho đứa con gái út mà sẵn sàng bôi nhọ cô con gái cả – người bị hại thực sự.
Để mẹ tôi hết hy vọng, cảnh sát đưa ra đoạn ghi hình ghi lại cảnh em gái tôi cùng lão già độc thân kia không đòi được tiền nên lén lút đột nhập vào phòng tôi trộm tiền.
Trước chứng cứ rành rành như vậy, mẹ tôi dù có khóc lóc, vu khống tôi thế nào cũng vô ích.