Có em gái ốm yếu , hai anh trai không dám lấy vợ ! - 545

Cập nhật lúc: 2025-08-20 14:12:05
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Từ đợi đến khi nhận tin tức chắc chắn mới dám với vợ, sợ rằng nếu giải quyết xong khiến cô lo lắng.

Phương Tri Ý kiểu yếu đuối. Nghe Bùi Từ , cô hề run sợ cho bản , nhưng trong lồng n.g.ự.c dấy lên một cơn rùng ghê tởm. Cái khiến cô khó chịu là hiểm nguy, mà chính là bộ mặt thật của Tống Chí Lâm.

Phải rằng, đây là giai đoạn then chốt, cả đất nước đang dồn sức bước con đường phát triển. Nếu một vụ việc như lọt lưới, hậu quả sẽ khôn lường: bao nhiêu dân mất trắng, bao nhiêu gia đình tan cửa nát nhà, thậm chí kéo theo cả niềm tin của nhân dân chính sách quốc gia cũng lung lay.

Trong mắt cô, kẻ như Tống Chí Lâm chỉ đáng khinh, mà còn đáng chết.

Rõ ràng bố từng đổ máu, rơi nước mắt vì đất nước, chuyện như ?

“Đầu tiên là do ý chí của kiên định, đó là lòng tham hại .”

Nga

“May mà bắt , nếu sẽ dẫn đến chuyện gì nữa.”

Bùi Từ cũng cảm thấy may mắn. lúc , điện thoại trong phòng khách reo lên. Phương Tri Ý nghĩ là bố ở Nam Thành gọi đến, gần đây họ thường xuyên gọi điện.

Cô bắt máy, thấy giọng lo lắng của bố chồng, cô vội vàng cúp máy : “Bùi Từ, thôi, mau đến bệnh viện. Mẹ thương .”

Tiểu Điềm Điềm đang ở trong thư phòng, thấy tiếng , vội vàng chạy : "Bà nội thương ạ? Con cũng ."

Trong nhà dì giúp việc, Phương Tri Ý cũng yên tâm để con gái một ở nhà. Cô tháo tạp dề xuống : "Đi, chúng cùng ."

Bùi Từ tuy gì, nhưng giày. Anh cũng xách giày của vợ và con gái đến. Cả nhà vội vàng lên xe và chạy thẳng đến bệnh viện.

May mắn, vết thương nghiêm trọng, lúc cả nhà đến nơi thì tay Tống Trinh bó bột, vết thương cũng băng bó cẩn thận.

"Mẹ/Bà nội!"

Tiểu Điềm Điềm , thấy cánh tay bà nội băng bó trông như một cái bánh chưng, quan tâm hỏi: "Bà ơi, thương? Tay bà đau ạ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/545.html.]

Tống Trinh thấy các con lo lắng đến mức mồ hôi nhễ nhại, bà vẫn ha hả : "Không , bà đau."

Anh trai cả công tác, thứ hai nhiệm vụ, nhưng các chị dâu cũng nhanh chóng đưa các cháu đến. Chờ đến đủ, Bùi Minh Tuyên mới kể nguyên nhân Tống Trinh thương.

Thì Tống Chí Lâm bắt là vì chuyện đó. Ông Tống vốn là quang minh chính trực, khi con trai phạm tội lớn như liền lập tức tuyên bố: từ nay về ông còn con trai nữa.

Ngược , bà Trương Vinh – của Tống Chí Lâm – khi tin con khả năng xử bắn, phản ứng đầu tiên chính là cầu xin chồng tay cứu giúp. thấy chồng vẫn kiên quyết, bà chạy nhờ cậy những hàng xóm quen trong viện.

Thế nhưng, cả viện đều là những gia đình xuất từ chiến trường, từng đổ máu, đổ mồ hôi, thậm chí nhiều nhà chỉ còn sót một duy nhất . Bọn họ cả đời hận nhất loại bán nước cầu vinh, tổn hại đến lợi ích quốc gia. Muốn họ giúp đỡ ?

Sao thể ?

Họ những giúp, mà nếu nể mặt ông Tống, e rằng họ đồng tình ký tên yêu cầu đưa Tống Chí Lâm  xử b.ắ.n ngay lập tức.

Trương Vinh thấy trong đại viện đều chịu giúp đỡ, cực đoan liền đem hết thảy oán hận đổ lên đầu Bùi gia. Trong mắt bà , chính vì Bùi Từ mà con trai mới rơi bước đường cùng. Lửa hận dâng tràn, bà nảy ý nghĩ độc ác: để Bùi gia cũng nếm mùi mất .

Tống Trinh vốn là hàng xóm nhiều năm, từng đề phòng gì bà . Hôm nay bà tính mang sách mới mua đến cho tiểu Điềm Điềm, bước khỏi cửa Trương Vinh chặn . Trong tay bà nắm chặt một viên gạch đỏ, ánh mắt đỏ ngầu như kẻ điên.

Tống Trinh thoáng liền hiểu , nhưng cách quá gần, né tránh kịp. Viên gạch quật xuống, đập mạnh trán khiến bà choáng váng, ngã nhào xuống bồn hoa, cánh tay gãy nứt xương. May mắn vết thương chí mạng, nhưng vẫn hoảng sợ.

Hiện tại, Trương Vinh cảnh vệ viên khống chế và đưa đến Cục Công an. Cả nhà xong thì tức giận vô cùng. Chuyện nhất định đòi công bằng, Trương Vinh nhận sự trừng phạt thích đáng.

Bùi Minh Tuyên chắc chắn cũng sẽ bỏ qua chuyện . Bùi Từ thì vô cùng tự trách. Lúc chỉ lo đối phương ý đồ với vợ và con gái, giờ thấy thương, áy náy : "Mẹ, con xin ."

Tống Trinh : "Thằng bé , lời xin với ? Con là quân nhân, những việc như là một việc vinh quang. Con bảo vệ đất nước và nhân dân, là một hùng, con ?"

Tống Trinh là một lẽ , ù bà cũng từng trải qua chiến trường . Chuyện rõ ràng là kẻ sai, thể đổ trách nhiệm nên bắt kẻ . Con trai bà việc , bà chỉ thấy tự hào, thể trách cứ nửa lời.

 

Loading...