Phương Tri Ý khẽ “Ừm” một tiếng thật khẽ, giọng nhẹ như làn gió, rụt rè xuống cạnh Bùi Từ. Chiếc bàn bát tiên trải dầu bóng, bên là ghế dài nguyên tấm, đủ chỗ cho hai sát. đầu bàn hẹp, nếu đầu tiên quá mép thì cả ghế sẽ kênh lên, nghiêng nghiêng mất thăng bằng. Bùi Từ vốn lệch về phía trong, nên khi cô xuống, cách giữa hai thể rộng thêm nữa.
Chân dài, đầu gối co liền chạm tới vạt bàn, buộc mở sang hai bên để cho thoải mái. Phương Tri Ý xuống khẽ chạm chân . Mùa hè, vải quần mỏng, khí nóng ẩm, một làn nhiệt xa lạ xuyên qua lớp vải mỏng, đột ngột lan các đầu ngón chân cô như tia điện nhỏ.
Cô lập tức rút chân .
Không đau, nóng, nhưng cái chạm nhẹ khiến trái tim như xô lệch. Ở mạt thế, cơ thể con đa phần đều lạnh lẽo và cứng đờ, còn sự sống, còn ấm?
Mà nay, chỉ là một sự va chạm tình cờ, mang theo nhiệt độ thật, nhắc cô nhớ rằng: đang ở một thế giới khác, một thế giới… còn sống.
Cô lén lút vén mi mắt lên, thấy Bùi Từ để ý đến , liền lặng lẽ dịch sang một chút. Thoát khỏi nguồn nhiệt, Phương Tri Ý mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nga
Cô cứ ngỡ một cách thần quỷ , ngờ tất cả đều lọt mắt Bùi Từ. Anh buồn hành động lén lút của cô, cũng khẽ co chân , điều chỉnh tư thế của một chút, sợ lát nữa cô sẽ chẳng thể nào ăn nổi cơm.
Lúc , Phùng Thúy Chi và Lưu Vĩnh Thành bưng tất cả món ăn lên bàn. Lưu Tuệ Trân còn đặc biệt múc riêng cho Phương Tri Ý một bát canh thuốc bổ: “Dạng Dạng, con uống canh .”
“Con cảm ơn dì Tuệ Trân ạ.”
Bùi Từ liếc bát canh đặc biệt chỉ dành cho Phương Tri Ý, khó hiểu Lưu Tuệ Trân một cái. Lưu Tuệ Trân thẳng lưng, thấy ánh mắt Bùi Từ dừng , sang Dạng Dạn, bà hỏi: “Tiểu Bùi đồng chí uống canh ?”
“Dì Tuệ Trân, đây là canh gì ạ?”
Lưu Tuệ Trân giải thích: “Đây là canh thuốc bổ. Thân thể Dạng Dạng yếu ớt bẩm sinh, ngày thường trong nhà đều chuẩn cháo thuốc bổ hoặc canh thuốc bổ.” Nói , Lưu Tuệ Trân múc cho Bùi Từ một bát, nghĩ bụng là phi công, ngày thường chắc chắn mệt mỏi, bồi bổ một chút cũng .
Bùi Từ bưng bát canh lên uống một ngụm, thấy hương vị khá ngon, liền uống thêm mấy ngụm nữa. Lưu Tuệ Trân thấy hỏi: “Tiểu Bùi đồng chí thấy thế nào, hợp khẩu vị ?”
Bùi Từ gật đầu : “Hợp khẩu vị ạ, dễ uống.” Tuy là canh thuốc bổ nhưng hề mùi thuốc, ngược còn mang theo hương vị thoang thoảng của rau củ.
Lưu Tuệ Trân : “Dạng Dạng uống thuốc nhiều quá, tuy con bé hiểu chuyện từng kêu ca gì, nhưng trong nhà vẫn xót lòng. Sau lời bác sĩ khuyên: con bé yếu ớt là do bẩm sinh, chậm rãi mà nuôi dưỡng. Sau đó chúng iền đem một vị thuốc hầm thành canh, dễ ăn, dưỡng . Mấy món cả nhà đều dùng , thuốc mà còn hơn thuốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/50.html.]
Nghe đến đó, ánh mắt Bùi Từ bất giác rơi xuống bên cạnh.
Cô gái nhỏ vẫn đang uống canh, từng ngụm nhỏ, động tác nhẹ. Mắt cụp xuống, mi dài rũ như cánh ve, yên lặng đến mức khiến nỡ phá tan.
Thì , cô cần ôn dưỡng như ?
Vậy… khi đến biên cương, ai sẽ chăm sóc cho cô đây?
Bùi Từ nghĩ đến hai trai của Phương Tri Ý, bận đến mức đôi khi chân còn chạm đất.
Mà thật, những thứ Tri Lễ ... đến chó cũng thèm ăn.
***Note: Nói như nên trời ?!!!
Anh đột nhiên hỏi: “Dì Tuệ Trân, hầm canh phiền phức ạ?” Anh đây cũng từng theo học nấu nướng cơ bản, hầm canh chắc cũng khó.
“Không phiền phức cháu.”
“Vậy cháu thể theo dì Tuệ Trân học một chút ạ? Về cũng hầm để uống.”
Lưu Tuệ Trân : “Được chứ!”
Bà ngoại Lưu cũng nghĩ như con gái , những lính phi công như Bùi Từ đặc biệt vất vả, đúng là nên bồi bổ thật . Bà liền nhiệt tình : “Tiểu Bùi đồng chí học thì bà ngoại dạy cho, bà ngoại là chuyên gia hầm canh đấy!”
Bùi Từ đáp lời, rằng ngày mai khi xong việc sẽ đến học, tranh thủ học thật nhiều món khi rời .
“Được !”
“Đợi cháu học xong, về biên cương hầm ngon cũng mời Dạng Dạng đến uống.”
Phương Tri Ý hiểu vì đề tài về . Cô nghĩ, dù khi về cũng tiện phiền , phi công chắc là mệt mỏi. Vì , cô vội vàng : “Không… cần ạ, em cũng hầm mà.”