Tống Trinh thì mỉm , chậm rãi : “Sính lễ thì nhất định thể qua loa , thưa ông bà thông gia. Lúc , bàn bạc kỹ với lão Bùi . Vợ chồng trẻ sống với , đúng là tình cảm mới là quan trọng, tiền bạc chẳng đáng là bao, nhưng lễ nghĩa thì tuyệt đối thể thiếu. hai ông bà cũng chẳng thiếu thốn gì, nhưng đây là tấm lòng của chúng , xin hai ông bà nhận cho.”
Bà tiếp lời, giọng tự hào chan chứa yêu thương: “Dạng Dạng là cô gái như , gả cho Tiểu Từ nhà , chúng cha thể để con gái chịu thiệt. Ngoài ‘ba một phát’ đang thịnh hành — radio, đồng hồ, xe đạp và máy khâu — chúng còn gửi thêm chút tiền để các con sắm sửa.”
Bà ngừng một thoáng, chậm rãi thêm:
“Hơn nữa, do tính chất công việc, khi các con kết hôn, và lão Bùi chắc đến đây, nên đành phiền các ông bà lo liệu giúp. Lúc đính hôn, sẽ đưa cho các con hai nghìn rưỡi tệ. Hai nghìn là dành cho Dạng Dạng, còn năm trăm là để hai đứa sắm sửa đồ đạc cho tổ ấm nhỏ của .”
“Giáo sư Phương, Đoan Ngọc, hai ông bà thấy thế ?”
“Được chứ ạ!” Lý Đoan Ngọc trong lòng thoáng tính nhẩm — đừng gì hai nghìn, chỉ riêng năm trăm tệ thôi cũng đủ để bọn trẻ sắm sửa mấy lượt đồ đạc . nghĩ đến tấm lòng và sự coi trọng của nhà trai dành cho con gái , bà nỡ từ chối, liền đáp ngay: “Nếu thì tiệc rượu để nhà lo liệu, chị Trinh , chị đừng giành với chúng . Chúng cũng sẽ chuẩn cho con thêm một nghìn tiền hồi môn. Chờ các con thành vợ chồng, chúng sẽ trao hết, coi như chút vốn liếng để chúng xây dựng gia đình.”
Hồi còn ở thành phố, Lý Đoan Ngọc đưa phần lớn tiền tích cóp cho cô con út. Về , lương vợ chồng bà vẫn đều đặn bổ sung khoản , nên khi Phương Tri Ý ngỏ ý trả , bà kiên quyết nhận. Trong lòng bà, tiền đó là của con gái, còn tiền hồi môn bây giờ chẳng qua chỉ là một phần nhỏ thêm .
Thế nhưng, trong thời buổi , một nghìn tệ tiền hồi môn vẫn là con khiến bao gia đình mơ ước, đủ để trở thành câu chuyện bàn tán cả vùng.
Nghe , Tống Trinh hài lòng. Thực , cả hai bên thông gia đều chung một tâm ý: lo liệu chu cho hạnh phúc của con cái. Sính lễ và hồi môn cần bàn bạc công khai, rạch ròi, chút giấu giếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/318.html.]
Với Tống Trinh, sính lễ chỉ là hình thức, mà còn là biểu tượng của năng lực và trách nhiệm. Nuôi dạy một đứa con trưởng thành, cha nào tham mấy đồng sính lễ? Thứ họ thực sự xem trọng chính là thái độ của nhà trai và bản lĩnh của rể — liệu đủ để che chở, lo toan cho con gái họ suốt quãng đời còn .
Vì , chuyện quyết định nhanh. Ban đầu, Tống Trinh còn tính mua thêm ít đồ cho Phương Tri Ý, nhưng nghĩ nghĩ , những thứ cần thiết đều đủ cả, nên bà cũng nhắc tới nữa.
Cuối cùng, thống nhất: do Bùi Từ và Phương Tri Ý đều sắp tiến viện nghiên cứu chuẩn bay thử, nên hai bên sẽ lễ đính hôn . Sau đó, sẽ gửi đơn xin kết hôn lên cấp ; chờ đợt thử nghiệm bay kết thúc, lễ cưới chính thức sẽ tổ chức.
Người tính tình rộng rãi, phóng khoáng thì gì cũng dứt khoát, dây dưa. Thế nên, tiệc đính hôn ấn định đúng một ngày khi hai lên đường tới căn cứ thử nghiệm bay.
Thật tình cờ, hôm đó Chu Giới Nhiên cũng mặt. Anh vốn định đến thăm gia đình họ Phương từ lâu, nhưng công việc ở phòng thí nghiệm bận rộn khiến kế hoạch cứ trì hoãn mãi. Lần , khéo kịp dự tiệc đính hôn của cô em gái nhỏ. Sau gặp gỡ , buông bỏ tình cảm riêng, coi Phương Tri Ý như em gái ruột. Mà em gái đính hôn, trai tất nhiên thể tay — món quà mừng chuẩn cũng hề nhỏ.
Tất nhiên, phần thưởng lớn nhất của Chu Giới Nhiên là Bùi Từ gọi một tiếng “”, mặc dù còn kém tuổi Bùi Từ.
Nga
Tiệc đính hôn tổ chức ấm cúng ngay trong sân nhà, bày ba bốn bàn tiệc mời bạn bè và bà con thiết. Sau lễ, mối quan hệ giữa Bùi Từ và Phương Tri Ý còn đơn thuần là công khai qua nữa, mà gần như là vợ chồng. Dù đám cưới hoãn , nhưng nếu kẻ nào dám sinh ý đồ , thì chẳng khác nào phá hoại quân hôn.
Ngày hôm , Phương Tri Ý và Bùi Từ sẽ rời khỏi đây để đến căn cứ thử nghiệm bay ở tận Nam Cương, cách nơi cả nghìn cây .
Từ đây, họ tạm xa gia đình và viện nghiên cứu.