Bùi Từ chẳng hề để tâm đến ánh mắt lời bàn tán của khác, điều bận lòng chỉ là… bản chăm sóc cô gái nhỏ nhà đủ chu đáo .
“Địa vị của đàn ông cứ việc nhà mới là oai phong. Ở nhà cái kiểu đàn ông chờ dọn sẵn .” Bùi Từ , giọng đầy tự hào. Chỉ cần bố ở nhà, ngày nào cũng rửa chân khi ngủ. Hồi nhỏ, bọn còn ngây ngô chê, bảo bố sợ vợ. Thế là bố ấn cả đám xếp hàng, bắt từng đứa rửa chân cho . Dạy từ bé luôn: lấy vợ thì thương, quý .
Phương Tri Ý , ánh mắt thoáng hiện chút tò mò, hỏi đùa:
“Thế nhà các truyền thống gì đặc biệt ?”
“Có chứ.” Bùi Từ đáp, giọng lấp lánh như đùa mà thật:
“Yêu vợ, chiều vợ, việc lớn việc nhỏ gì cũng lấy vợ trọng!”
Nói tới đây, ánh mắt bất ngờ sáng lên, chằm chằm cô như phát hiện điều gì đó cực kỳ quan trọng:
“Dạng Dạng, chẳng lẽ em … gả cho ?”
“… Gì cơ?” Phương Tri Ý sững , rõ ràng bản câu nào như thế.
Bùi Từ càng đắc ý hơn, như thể khám phá một lục địa mới:
“Lúc nãy em hỏi ngại khác là … vợ sai giặt quần áo . Còn tự nhận là vợ , thế chẳng là em mặc định là vợ ?”
Phương Tri Ý nhất thời nghẹn lời. Nghĩ mới thấy đúng là lỡ lời, thuận miệng như thật. Cô trừng mắt , thấy cái mặt đang tít cả mắt, khỏi hừ nhẹ một tiếng, như quát:
“Mơ !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/281.html.]
Thế nhưng Bùi Từ chẳng hề bối rối. Trái , câu vô thức của cô khiến vui đến mức chỉ nhảy cẫng lên. Một câu thuận miệng, nhưng đủ chứng minh cô coi là chỗ dựa, là thể tin tưởng, là tương lai.
Anh vươn tay nắm lấy tay Phương Tri Ý, siết nhẹ bằng giọng chân thành:
“Ừ, đúng là mơ đấy. là giấc mơ nhất đời . Vậy nên, Dạng Dạng … bao giờ thì em đồng ý gả cho ? Chờ gặp mặt hai bên gia đình xong, cưới luôn, ?”
Nga
“Cái gì mà gặp mặt hai bên, cứ như sắp đám cưới tới nơi .” Phương Tri Ý ngoài miệng thì quở trách, nhưng trong lòng như mật rót . Nghĩ đến cảnh mặc áo cưới, tay khoác tay Bùi Từ, bỗng thấy… cũng tồi.
“Anh cần sĩ diện , chỉ cần vợ thôi. Bao giờ em chịu gả cho ?” Giọng bỗng thấp xuống, khàn khàn, nhưng đầy tha thiết. Nếu giữ thể diện mà Dạng Dạng thành phụ nữ của kẻ khác, thì thà vứt mặt mũi còn hơn.
Huống chi… Chu Giới Nhiên cứ như cái đuôi lẽo đẽo theo , lúc nào yên lòng. Cái thằng thanh mai trúc mã cứ quanh quẩn bên cạnh cô suốt, chẳng nhẽ chút tính toán gì? Không , cưới cô càng sớm càng , như thế mới an tâm.
Phương Tri Ý: “……”
Hai nô đùa một hồi, tiếng giòn tan ấm cả căn phòng. Đột nhiên, Bùi Từ nghiêm mặt , hỏi: "À , hôm nay ở nhà ăn em định hỏi chuyện gì ?"
Phương Tri Ý tròn mắt , trong lòng khỏi kinh ngạc. "Sao em chuyện hỏi? Em để lộ điều gì ?"
Bùi Từ vẻ mặt ngạc nhiên của cô mà bật . Hai ở cạnh gần hai năm, chỉ cần cô chút khác lạ là thể nhận ngay. Huống hồ, lúc đó cô với vẻ mặt thôi, chắc chắn là chuyện gì . Chỉ là, vẻ như chính cô cũng nhận , mặt tin tưởng, cảm xúc của cô chẳng hề cách che giấu.
"Em chỉ hỏi là chuyện của Tề Chiêu liên quan đến Hải Thành, bên đó bắt ?" Cô khẽ khàng hỏi.
À, là chuyện . Bùi Từ gật đầu: "Đã bắt hết , nhưng sắp tới vẫn còn một vài vấn đề cần giải quyết, giao cho bộ phận chuyên trách thẩm vấn."
Đối với những vụ án liên quan đến việc đánh cắp bí mật quốc gia như thế , đều cơ quan chuyên môn phụ trách điều tra xử lý, nên việc Phương Tri Ý tin tức gì cụ thể cũng là chuyện dễ hiểu. Chỉ cần xác định bắt , cô thấy yên tâm phần nào. Gần đây, lẽ vì kế hoạch chế tạo máy bay chiến lược cấp quốc gia đang bước giai đoạn then chốt, trong lòng cô luôn cảm giác bất an mơ hồ, nên mới nhịn mà dò hỏi thêm vài câu.