Phương Tri Ý ngẩng đầu , chớp mắt.
Ánh rọi đáy mắt cô, phản chiếu một thứ cảm xúc lặng lẽ mà sâu xa — như thể xuyên qua bóng tối ngàn năm mới tìm thấy ánh sáng.
Cô cứ thế yên, say mê trời, chẳng buồn cúi đầu.
Bùi Từ cùng cô cùng một bầu trời đầy .
Ánh sáng lặng lẽ từ dải ngân hà đổ xuống, kéo dài bóng dáng hai nền cát — dài, dài, như hòa tan đêm.
Nga
“Dạng Dạng, thích ?”
Giọng khẽ vang lên, như là sợ phá vỡ sự tĩnh mịch dịu dàng quanh đây.
“Thích.”
Phương Tri Ý trả lời nhỏ, nhưng chắc chắn.
Bùi Từ siết nhẹ tay cô, giọng trầm thấp mà dịu dàng:
“Vậy nếu rảnh… sẽ đưa em tới nữa.”
Phương Tri Ý vốn định gật đầu, nhưng khóe môi khẽ cong — ý trêu chọc thoáng lóe lên trong mắt:
“Bùi Từ , lời của chẳng khí phách chút nào.”
“Hả?”
Bùi Từ nghiêng đầu cô, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn khiêm tốn thỉnh giáo:
“Vậy… thế nào mới gọi là khí phách?”
Phương Tri Ý nghiêm mặt, nhưng khóe môi nhịn cong lên:
“Anh : Thích ? Vậy mảnh đất về đều là của em.”
Bùi Từ: “……”
Anh im lặng mất hai giây, nhíu mày nghiêm túc hỏi :
“Dạng Dạng, em chắc chứ?”
Phương Tri Ý cố gắng nghiêm túc gật đầu, đáy mắt lóe ý giấu nổi:
“Chắc chắn. Bùi Từ, thử xem nào.”
Bùi Từ cảm thấy câu khí phách mà là … kỳ kỳ. vẻ mặt tràn đầy mong đợi của đối tượng nhà , vẫn ngoan ngoãn chiều theo:
“Thích ? Vậy mảnh đất … về đều là của em!”
Phương Tri Ý vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Từ khi những lời ... giọng trầm trầm, ánh mắt kiên định, đúng là cũng vài phần khí phách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/270.html.]
cái kiểu khí phách rơi đúng một khung cảnh quá mức lãng mạn: bầu trời đầy , gió núi rì rào, bóng hai kéo dài nền cát hoang vu một bóng .
Lời thì oai hùng, mà cảnh thì quá đỗi hoang vắng.
Tóm là lời thoại và khung cảnh đặc biệt ăn nhập với .
Chính cái sự tương phản khiến cô cảm thấy buồn đến bật thành tiếng.
Hơn nữa cô thật ngờ Bùi Từ lời như , một chút cũng nghi ngờ, cứ thế mà ngây ngốc theo : “Bùi Từ, ... là đồ ngốc .”
Bùi Từ: ……!
***
Phương Tri Ý và Bùi Từ ngắm về tới viện nghiên cứu gần nửa đêm. Cô cứ nghĩ chuyện chẳng ai , nào ngờ Chu Giới Nhiên , còn chủ động hỏi thăm.
Cô đương nhiên giấu diếm, nhưng cũng tò mò hỏi: “Anh Giới Nhiên, chúng em ngoài ngắm ?”
Chu Giới Nhiên điềm nhiên đáp: “Lúc hai về vẫn ngủ. Anh tiếng hai chuyện.”
Phương Tri Ý phân ở ký túc xá riêng, nhưng mỗi về phòng đều ngang qua dãy nhà nơi Bùi Từ đang ở.
Dãy nhà cấp bốn cách âm vốn chẳng , chuyện vô tình gì đó cũng gì lạ.
Nghe , Phương Tri Ý ngạc nhiên hỏi: “Anh Giới Nhiên, tối qua thức khuya thế ?” Hai về thực sự muộn .
“Tối qua chỉnh sửa bản vẽ thêm một nữa.”
Anh cẩn thận đưa bản vẽ thức trắng đêm để chỉnh sửa cho cô xem , giọng đầy tự tin mà vẫn mang chút mong chờ:
“Dạng Dạng, em xem thử xem. Anh cảm thấy bản sẽ tiết kiệm vật liệu hơn so với bản hôm qua.”
Phương Tri Ý thích phong cách việc của Chu Giới Nhiên. Chỉ cần trò chuyện dăm ba câu là thể lập tức với công việc, tập trung như từng gián đoạn. là kiểu sinh để nghiên cứu.
Cô cúi đầu xem bản vẽ, còn Chu Giới Nhiên thì lặng lẽ bên cạnh, trông khác gì một học trò đang hồi hộp chờ cô giáo chấm bài.
Ánh mắt dịu , vô thức nhớ về những chuyện từ thuở bé.
Khi đó, sức khỏe của cô , ít . mỗi theo chú Phương và dì Lý giảng, cô bé luôn ngay ngắn, tập trung lắng từng lời. Trông ngoan ngoãn kiên định, khác hẳn đám trẻ cùng lứa.
Có mấy , đúng lúc cha lên lớp, nhà ai trông, – lúc mới học tiểu học – cũng dẫn theo. Ngồi trong lớp, chẳng hiểu mô tê gì, đầu óc cứ lơ đãng hết chỗ đến chỗ khác. Thỉnh thoảng còn gây tiếng động, ảnh hưởng đến học sinh đang giảng. Thế là tan học bố xách thẳng đến phòng giáo vụ.
Dù đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng cũng cái riêng. Đứng lời rầy la của bố, luôn bướng bỉnh đáp:
“Con hiểu gì mà bảo im lặng ạ.”
Cha lúc đó từ bao giờ cứ thích mang Dạng Dạng so sánh:
“Không hiểu ? Dạng Dạng nhỏ hơn con tận năm tuổi mà còn chịu khó đấy. Không hiểu thì nhiều , nghiêm túc , sẽ hiểu!”