Cô Dâu Quân Nhân Thập Niên 90: Chồng Đặc Công Biệt Tích - Chương 587: Ngoại truyện: Chào, Chủ nhật (Phần cuối)

Cập nhật lúc: 2025-12-02 03:12:23
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“A... a!” Cố Nam Châu đột nhiên lĩnh hội, lẽ nào cô đang trả lời câu tự lẩm bẩm lúc nhảy xuống đó ?

Lúc nãy bi thương mà , thậm chí còn danh hiệu của cô , cô căn bản xem nhà.

Danh hiệu Thanh Loan... Thanh Loan...

Khóe miệng Cố Nam Châu nhịn giãn , giãn .

Được cho một chút ánh nắng, nở rộ.

“Diệp Thâm! Cuối tuần em rảnh ? Không Phải Là Dược Thần đang chiếu hot, lắm, mời em xem nhé?”

“Cuối tuần em bàn giao công việc, rảnh.”

“Vậy cuối tuần thì ? Anh rủ em nhảy bungee nhé?”

“Anh hết sợ độ cao ?”

“Qua nhảy dù , cảm thấy ! Tuy rằng thể tạm thời thể thích nghi, nhưng chắc chắn sẽ !” Vì cô , sẵn sàng khắc phục khó khăn!

“Ồ, thì tiếc quá, em sẽ bao giờ nhảy dù nữa, tất cả các môn thể thao mạo hiểm, em đều sẽ chơi.”

“Tại ?”

“Chơi chán , về nhà kế nghiệp.”

Trước hai mươi ba tuổi, cô là chính , hai mươi ba tuổi, cô kế thừa của cô.

Tương lai, sẽ gánh vác kế sinh nhai của hàng vạn , thậm chí còn là tương lai của cả ngành nghề.

Mạng sống của cô, của riêng cô, nhưng cô cam tâm tình nguyện.

Cảm ơn tình yêu thương cha dành cho, để cô thể khi tiếp quản gia nghiệp, vài năm thảnh thơi buông thả cho bản .

“Biểu cảm của lúc , ngốc.” Diệp Thâm Cố Nam Châu đang ngây ngô, bổ sung một câu, “Là ngốc.”

“Về nhà kế nghiệp... Diệp Thâm, em cân nhắc tìm một chân thật để kết hôn , thấy phù hợp – oái!”

Cố Nam Châu ôm bụng, đau đến toát cả mồ hôi lạnh.

Nắm đ.ấ.m của cô , bình thường chịu nổi , thật sự chịu nổi...

“Tìm một chân thật để kết hôn, đây là câu c.h.ử.i đấy, đang châm chọc ai ?”

“Em ! Em là chị lấy em , em còn chút tự , chị thể lấy chồng chứ? Em rể ghẹ , rể ghẹ hào môn, em mà!”

“C.h.ế.t thứ hai luôn cho xong.” Lâm Diệp Thâm lườm một cái, bước nhanh rời .

Chỉ là khóe miệng khi lưng với , nhếch lên.

Lại đến mùa thu hoạch cà chua.

Sau khi Lâm Nghị Hiên điều trở về, phân cho một căn nhà riêng biệt sân vườn, và cũng cả nhân viên cảnh vệ riêng.

Việc hái cà chua như thế , chỉ cần lệnh, nhiều sẵn sàng .

vẫn chọn một ngày cuối tuần, tranh thủ chút thời gian từ trăm công ngàn việc bận rộn, đội nón lá, xách một cái giỏ, tỉ mỉ lựa chọn những quả cà chua độ chín thích hợp.

Cẩm Thư thích cà chua, nên trồng nhiều giống cà chua, đỏ, vàng, đỏ xanh, đủ loại.

Việc hái cà chua cho vợ yêu, thể để khác chứ.

Cẩm Thư ghế bập bênh, phe phẩy chiếc quạt mo, ăn cà chua hái, ngắm tất bật trong sân.

“Sao mấy giống ngon nhất mấy quả nhỉ? Giống .” Lâm Nghị Hiên phàn nàn.

Vốn dĩ hai cây mà kỳ vọng.

chỉ lưa thưa kết vài quả, khô khan, trong khi những giống khác phát triển .

“Đây gọi là phương Tây , phương Đông sáng.” Cẩm Thư với ý nghĩa kép.

Dạo cô vui vô cùng.

Công việc kinh doanh của cô mở rộng từ đồ gia dụng sang lĩnh vực điện thoại di động , đành thôi, tiền quá nhiều, sức mạnh của đồng tiền thật dễ dùng.

Lý do khiến tâm trạng cô tuyệt vời như , là vì điện thoại của cô nghiên cứu chip sớm hơn dự kiến, đúng , cô một nữa hạ gục lũ ngoại quốc trong cuộc chiến chip.

Lịch sử đổi.

Giới trẻ thời đại , sẽ giống như thời đại mà cô từng sống, lấy việc sở hữu điện thoại trái cây tự hào.

Điện thoại thông minh của cô độc bá thiên hạ, ngạo cầu.

Trừng phạt cũng chẳng ăn thua, từ hồi cô còn trẻ đến giờ cứ trừng phạt, càng trừng phạt thì cô càng ngầu, chẳng ai .

Đã tỷ phú giàu nhất Châu Á nhiều năm như , cũng đến lúc tiến dần lên vị trí cầu , tuy nhiên, Cẩm Thư cũng chắc cuối cùng ở vị trí đó sẽ là ai.

Bởi vì cô, kế thừa.

Nghĩ đến đây, nụ mặt Cẩm Thư thể ngừng .

Lâm Nghị Hiên thấy cô vui vẻ như , đoán là cô đang nghĩ đến chuyện con gái về nhà, nhịn than phiền.

“Em thì vui , Đội trưởng của nó cứ vài hôm đến chỗ lóc t.h.ả.m thiết, bảo con gái về nhà kế thừa gia nghiệp , ông mất cánh tay đắc lực, cứ bắt điều con trai qua đó, còn lý sự cùn, bảo chị nợ em trả – trả thế nào ! Căn bản cùng hệ thống!”

Lâm Nghị Hiên nghĩ đến con trai, đầu đau.

Hai đứa con nhà , đứa nào cũng chính kiến riêng.

Khi con gái đặc chủng, con trai học, học thẳng lên tiến sĩ, khi nghiệp tiến sĩ, thoắt cái trở thành của cơ quan bảo mật.

Mày mò với tên lửa ...

“Cha nó là Lục quân, nó chạy sang Hỏa tiễn quân, vượt thẳng qua cha nó luôn!”

“Thời bình, giá trị mà con trai thể tạo , thể đong đếm .”

Cẩm Thư đối với lựa chọn của con trai, ngược thoáng.

Không chỉ cô thoáng, mấy bậc trưởng bối trong nhà cũng coi như miễn cưỡng thông qua.

Tuy là đơn vị bảo mật cao, nhưng công việc so với việc ba nó và chị nó từng , xét cho cùng vẫn tương đối an hơn, các bậc trưởng bối cảm thấy, cùng là giao con cho đất nước, nghiên cứu khoa học vẫn yên tâm hơn một chút so với tiền tuyến.

Còn một chỗ khiến các bậc trưởng bối hài lòng nữa là, Ái Thần đính hôn với con gái của Đổng Thịnh Phóng là A Sanh .

Nghe đến tuổi quy định là đăng ký kết hôn ngay.

A Sanh là đứa trẻ các bậc trưởng bối lớn lên, khí chất ôn nhu, gia thế xuất chúng, quan trọng nhất là, cùng Ái Thần tình đầu ý hợp.

Duy nhất hài lòng là Đổng Thịnh Phóng.

Cũng coi trọng Ái Thần, một con rể như Ái Thần, thắp đèn lồng cũng tìm , Đổng Thịnh Phóng nhắm rể từ khi con gái bà mới sinh.

Chỉ điều hảo là, con rể theo con đường kinh doanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dau-quan-nhan-thap-nien-90-chong-dac-cong-biet-tich/chuong-587-ngoai-truyen-chao-chu-nhat-phan-cuoi.html.]

Chị Phóng tức giận, gia nghiệp lớn như của bà còn trông chờ con rể kế thừa, kết quả, con rể xây dựng đất nước tươi !

Cuối cùng thuyết phục Đổng Thịnh Phóng, là Cẩm Thư.

Cẩm Thư cam kết, sẽ tự tay dạy dỗ con của con trai, nhất định sẽ dạy cho Đổng gia một kế thừa xuất sắc.

Đổng Thịnh Phóng trả giá, bây giờ nghỉ hưu , khi cháu ngoại của bà thể tiếp quản gia nghiệp, Diệp Thâm giúp đỡ kiêm quản việc kinh doanh của bà, lý do cũng đầy đủ, em nợ chị trả!

Chị Phóng tính toán chi li như , nhưng Cẩm Thư cũng chẳng dạng .

Cười đùa hớp hồn chị Phóng một trận, cũng cam kết chuyện tuổi nghỉ hưu, cho chị Phóng uống say, trực tiếp đưa lên máy bay hồi hương về Đông Phương Minh Châu.

Đợi Đổng Thịnh Phóng tỉnh rượu máy bay, lấy trong túi một mảnh giấy, xong tức giận đến mức mũi méo miệng lệch.

Đi quấy rối con của Thịnh Nam , nhà họ Đổng các gánh vác cửa nhà !

Chị Phóng tức đến mức tuyệt giao với Cẩm Thư, đó Cẩm Thư dỗ bà thế nào, thì ai .

năm đó, thứ hạng của chị Phóng bảng xếp hạng tài sản nâng lên hai bậc, ước đấy chính là sính lễ Cẩm Thư chuẩn cho con trai.

“Em thằng nhóc con đường từ lúc nào?” Lâm Nghị Hiên hỏi.

“Nó mười một tuổi.”

“Sớm ?”

Trước khi Ái Thần đưa lựa chọn, cả nhà đều tưởng nó sẽ tập đoàn, kế thừa của Cẩm Thư.

Vân Vũ

Trong thời gian học, nó luôn giúp Cẩm Thư xử lý công việc, Cẩm Thư thể rảnh rỗi nhà ăn cà chua do chồng trồng, cũng công lao nhỏ của thằng nhóc .

Kết quả chỉ là một đòn hư hư thực thực, đợi khi chị nó chơi chán về nhà kế nghiệp, nó ung dung thực hiện lý tưởng của .

Cặp song sinh như hẹn , mấy năm , chị buông thả bản , em trai gánh vác gia nghiệp, mấy năm , hai chị em đổi vai cho .

Chủ đạo là hiếu thuận, để Cẩm Thư quá mệt mỏi, những điều Cẩm Thư đều thấy.

khi con cái cần cô tiến lên, ví dụ như dẹp yên bà vợ khó tính gì đó, cô cũng từng thiếu sót.

Tình cảm mà, đều là tương hỗ lẫn .

“Nhìn khoản đầu tư của bọn trẻ, là thể đoán mà. Tiền của con trai, đều đầu tư những khoản thu nhập định dài hạn, nó định khi nhập ngũ, sẽ cho vợ con một cuộc sống định, con gái thì khác, mười một tuổi bắt đầu kiếm tiền nhanh, rõ ràng là nó sẽ nhập ngũ vài năm.”

Cẩm Thư sớm thấu tất cả, nhưng rõ, giữa cô và bọn trẻ, một sự ăn ý đặc biệt.

“Thằng nhóc cũng nghĩ nhiều quá, cổ phần các cho nó chẳng đủ để nó phóng túng ? Cứ tự kiếm tiàn?”

Dù ai trong cặp song sinh nắm giữ gia nghiệp, còn đều sẽ tự động nhận một lượng cổ phần khổng lồ, của cải ba đời cũng tiêu hết.

Có cổ phần của tập đoàn Cẩm Thư, cũng cổ phần Tôn Anh cho, còn cổ phần của nhà ngoại Cẩm Thư, thậm chí là cổ phần của quỹ Cẩm Thư.

Thiếu tiền là điều thể, cả đời cũng thể thiếu.

Lâm Nghị Hiên hiểu nổi, hai đứa nhóc còn bon chen gì nữa.

“Nói nhỏ nhẹ thì, là tiền tự tay kiếm , ngọt ngào hơn.” Cẩm Thư so sánh quả cà chua trong tay, chồng cô ở địa vị cao, chẳng cũng tự tay trồng cà chua cho cô ?

“Còn to tát thì ?” Lâm Nghị Hiên hỏi.

“Nói to tát , chính là bọn trẻ đang vòng vo báo cho chúng , sự lựa chọn của chúng đấy.”

“...” Lâm Nghị Hiên bí, đột nhiên nhận chậm hiểu về vấn đề .

Nhìn vợ yêu như con cáo , Lâm Nghị Hiên nghiến răng.

“Em nhịn bao lâu ? Cứ đợi lúc để xem hậu tri túc hậu giác? Hả?”

“Hê, em cũng ngờ bây giờ mới phản ứng .” Cẩm Thư thấy vẻ hối hận của , mắt thành hình lưỡi liềm.

Cuộc sống mà, chút gì đó kịch tính chứ, ?

“Lại đây, để thơm một cái! Ngay cả ông xã già của em mà em cũng trêu chọc, xem thơm sưng môi em lên!” Lâm Nghị Hiên bỏ giỏ xuống định chạy qua bắt Cẩm Thư, thẳng , thấy ngoài sân .

Xách nhiều đồ đạc lớn nhỏ, mặt đầy nụ nịnh nọt.

“Chú Lâm, cuối tuần vui vẻ ạ, cháu thấy gì , cháu thật sự thấy gì hết!”

Cố Nam Châu cố hết sức để đôi mắt to thành đôi mắt híp.

Chỉ là... thơm môi gì đó, thấy , cho dù thấy, cũng sẽ nhanh chóng quên ngay.

Thật đấy, mắt chân thành của !

“Thằng nhóc ranh! Mày còn dám đến?” Lâm Nghị Hiên thấy tên , nhớ đến chuyện la ó khắp nơi Lâm Diệp Thâm yêu em.

Nắm đ.ấ.m của , cũng sẽ thích đ.á.n.h những thằng nhóc đáng đời như .

“Hê, cháu hẹn Diệp Thâm xem phim.”

“Nó rảnh!” Lâm Nghị Hiên lạnh lùng từ chối.

“Vậy cuối tuần thì ạ?”

“Cũng rảnh!”

“Cuối tuần nữa – Diệp Thâm~ cuối tuần em rảnh cuối tuần em rảnh , cuối tuần vẫn ở đây chờ em~”

Mẹ kiếp, thằng nhóc , còn hát lên nữa!

Lâm Nghị Hiên thể nhịn nổi, cầm quả cà chua ném cái trán dày .

“Bảo giống cà chua quả , chính là mày khắc tinh đấy! Mày đền cà chua nhà tao!”

“Chú ơi, chú đồng ý cho cháu quen con gái chú , cháu sẽ mua tặng chú cả một trang trại trồng cà chua! Cháu thậm chí thể nghiên cứu sữa vị cà chua!”

“Tao sẽ đ.á.n.h mày thành sữa cà chua ngay bây giờ!” Lâm Nghị Hiên chà xát nắm đấm.

Cẩm Thư bên cạnh xem lợi dụng chuyện để gây sự, vui, ngẩng đầu lên tầng , gặp ánh mắt híp híp của con gái.

Sau khi con gái về nhà, căn phòng lầu còn trống trải nữa.

Trước cửa sổ, Diệp Thâm cầm tách cà phê bố đ.á.n.h thằng đuôi sam Cố Nam Châu, khóe miệng nở một nụ giống hệt cô.

Muốn rể ghẹ nhà cô, đường còn dài lắm.

Món quà mà phận ban tặng, đằng nó luôn giá đ.á.n.h dấu rõ ràng.

Muốn theo đuổi cô, trả giá nhiều hơn nữa, vượt qua hết thảy thử thách từng lượt từ gia đình cô.

Đành thôi, ai bảo kiếp khai man tuổi tác để lừa cô chứ.

Ra đời, luôn trả giá, ?

Có lẽ, đợi khi vượt qua nắm đ.ấ.m sắt của bố, vượt qua thử thách của , còn thử thách âm thầm của đứa em trai Nhị Bảo IQ siêu cao, lúc đó cô mới thực sự cân nhắc nên cho một cơ hội .

Chủ nhật chắc rảnh, chủ nhật tuần , cũng chắc thời gian.

, nếu như cục kẹo kéo dính hai đời lầu thể tiếp tục kiên trì, lẽ, một ngày nào đó, cô sẽ mở cửa sổ và một câu, hi, chủ nhật, em rảnh.

Loading...