Cô Dâu Quân Nhân Thập Niên 90: Chồng Đặc Công Biệt Tích - Chương 54: Vợ chắc sẽ không từ chối anh đâu nhỉ?

Cập nhật lúc: 2025-11-17 15:25:35
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mèn mén xào giá bao nhiêu một suất?” Cẩm Thư hỏi.

“Hả?” Thiết Nam ngơ ngác cô. Sao đột nhiên nhắc tới đồ ăn thế?

“Ba hào một suất.”

“Đưa em ba hào.”

Thiết Nam đưa tiền cho cô.

Cẩm Thư chọn một bát mèn mén còn nóng hổi từ đĩa đồ ăn vặt bàn, khói bốc lên nghi ngút, tỏa hương thơm của sốt vừng.

“Bán cho đấy, mang về cho em gái . Lần đầu kiếm tiền mua quà, cô bé nhất định sẽ vui lắm.”

Thiết Nam ngờ cô , mũi cay cay, suýt nữa thì rơi nước mắt xót xa của kẻ nam nhi.

“Về , ngày dài lắm.”

"Ngày dài lắm" - như lời vu vơ, nhưng in sâu lòng sự tin tưởng, tôn trọng và thấu hiểu nặng trịch.

Mười năm , khi trở thành vị giám đốc bán hàng xuất sắc nhất trướng Cẩm Thư, Thiết Nam vẫn thường nhớ về ngày hôm , nhớ về bát mèn mén còn nóng hổi đó.

Bánh xe phận, bắt đầu từ một bát mèn mén.

Cẩm Thư rót cho thứ "súp tâm hồn" sáo rỗng, cũng chẳng trách mắng , chỉ bình thường bán cho một bát mèn mén đúng giá thị trường.

Cô thậm chí còn tặng , cô thu tiền, thiếu một xu.

Mèn mén mang về nhà, để lâu nên nguội và vón cục, nhưng em gái ăn ngon lành, uống hết cả nước.

Sợi dây ràng buộc với gia đình, chính là động lực nhất, cần nhiều, ngày dài lắm.

Trong nhà trở về yên tĩnh, Cẩm Thư tính toán.

8 đứa trẻ, một tối bán 380 cuốn băng, lợi nhuận ròng của Cẩm Thư là 114 tệ.

Số tiền coi như lời trời cho, mục đích chính là đẩy nhanh tốc độ lưu thông băng đĩa, khiến nguồn vốn trong tay xoay vòng.

Mấy ngày nay bán 9000 tệ máy nhạc, theo cách bán của cô là mua một máy nhạc tặng kèm 30 cuốn băng, cứ "tặng" một máy nhạc, cô lời 38 tệ.

Nếu trực tiếp bán băng đĩa hoặc máy nhạc thì lợi nhuận sẽ cao hơn, nhưng dùng chiêu tặng máy nhạc mồi, cô căn bản thể tiêu thụ khối lượng lớn như , cũng thể nhập băng đĩa với giá thấp nhất.

Thoạt tưởng cô đang hy sinh lợi nhuận để ăn, nhưng tính kỹ , dòng tiền của cô lớn, lợi nhuận ròng cũng thấp, vượt xa những tay buôn băng đĩa cửa hàng như lão Lý.

So với những cửa hàng băng đĩa lớn trong thành phố thì kém hơn, nhưng cô vẫn còn chiêu dùng đến, từ từ tính.

Lợi nhuận ròng từ việc mở cửa hàng hơn 3000 tệ, cộng thêm hoa hồng từ băng đĩa ban đêm, chỉ cần thêm vài ngày nữa là đủ tiền nhập lô hàng tiếp theo.

Nếu cô vận hành theo kiểu bủn xỉn như Chu Mặc, chịu nhường chút lợi nhuận nào cho khác, chỉ bán hàng của , nhập bao nhiêu dùng bấy nhiêu, dám liều một trận, thì cô thành một tay buôn bình thường như lão Lý .

Một ngày lời một hai trăm tệ là cùng.

Nắm chặt tiền trong tay cho ai, đây là đạo lý đơn giản đến đứa trẻ mẫu giáo cũng , nhưng thế thì thể phát tài .

Dám chia sẻ lợi nhuận, những doanh nhân lớn thông minh đều "giỏi chịu thiệt", Cẩm Thư thấu hiểu lắm.

Tất nhiên, "chịu thiệt" cũng xem đối tượng là ai, với loại như Trương Chiêu Đệ, Cẩm Thư sẽ cho họ một xu.

Nghĩ tới Trương Chiêu Đệ, Cẩm Thư nhíu mày.

Lần cho bà một bài học nhỏ , giờ Trương Chiêu Đệ còn dám đến tận nhà đòi tiền, uy h.i.ế.p .

Chẳng lẽ, bà đang âm thầm giở trò gì lưng?

Dù Trương Chiêu Đệ và con gái gì, Cẩm Thư cũng định dung túng chúng nữa.

Trước giờ thèm chấp hai con nhà đó, là vì cảm thấy trình độ chúng quá thấp, đủ tư cách đối thủ của cô.

hai con liên tục chọc tức cô, Cẩm Thư cảm thấy đến lúc kết thúc .

Vu Đình Muội quyến rũ ông giám đốc nhà máy, lên chức nhờ "cởi đồ", thì cô sẽ âm thầm đưa Trương Thủy Linh lên, rút củi nồi của hai con Trương Chiêu Đệ.

Không trổ tài cho bọn họ mở mang tầm mắt, chúng còn tưởng đầu của phụ nữ thép trong giới thương trường là bằng bột nặn.

Lâm Nghị Hiên vẫn về.

Cẩm Thu bất đắc dĩ sửa mấy chiếc máy nhạc định bán ngày mai, sửa đến cái thứ ba mươi thì thời gian điểm một giờ sáng.

Anh chuyện gì chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dau-quan-nhan-thap-nien-90-chong-dac-cong-biet-tich/chuong-54-vo-chac-se-khong-tu-choi-anh-dau-nhi.html.]

Cẩm Thư đầu tiên nếm trải cảm giác lo lắng cho khác.

Đây cũng là một trong những lý do cô thích hôn nhân.

Có gia đình , trái tim thể chỉ chứa , thêm một , là thêm một gánh vướng bận, một thì phóng khoáng bao.

Cẩm Thư nghĩ đến cảnh mang cơm cho cô, nghĩ đến cảnh dẫn theo một đám thanh niên giúp cô việc.

“Anh mới thực sự là giỏi ăn chứ?” Cẩm Thư thì thầm.

Người thông minh giỏi chịu thiệt, Lâm Nghị Hiên đối với cô là như ?

Pha rót nước việc nhà, dùng cơ bắp cuồn cuộn mê hoặc mắt cô, khiến Cẩm Thư vì mà thắt ruột gan, thức đêm mất ngủ...

Lâm Nghị Hiên đẩy cửa bước .

“Tối then cửa, ý thức an kém quá.” Vừa nhà bắt .

“Ai dám đến nhà quấy rầy?” Thấy về, trái tim treo ngược của Cẩm Thư yên vị, nhưng giây , căng thẳng.

“Anh thương?!”

Trán quấn băng gạc, những vệt m.á.u thấm vải, trông thật đau lòng.

“Không , lúc đuổi theo lũ khốn đó, tường đổ, lúc cứu thằng bé thì đập một nhát, vấn đề lớn, thằng bé cứu , , em bé mập mạp, đáng yêu lắm.”

Anh nở nụ thật tươi, cố gắng lập công.

“Đáng yêu cái đầu !!!” Cẩm Thư tức điên, kéo xuống ghế, càng càng xót.

Đây là đầu đấy, nếu đập trúng điểm huyệt, đập thành thằng ngốc thì ?

“Ai băng bó cho đấy, cẩu thả quá, để em !” Cẩm Thư lấy hộp thuốc, tháo băng gạc thấy vết thương bên trong, hít một .

Một vết rách nhỏ do vật cùn gây , to lắm, nhưng sâu, thấy đau.

“Không , chỉ xước chút da thôi, đau tí nào.” Lâm Nghị Hiên an ủi cô, nhưng chẳng tác dụng, còn mắng.

“Tước quyền lên tiếng của trong năm phút, quyền giữ im lặng!”

Lâm Nghị Hiên mặt đầy oan ức, thật sự dám mở miệng.

nhanh, .

Bởi vì dù Cẩm Thư trông dữ dằn, nhưng động tác băng bó của cô nhẹ nhàng, băng xong còn thổi phù phù băng gạc, thổi cho lòng Lâm Nghị Hiên xao xuyến.

Nói , sợ vợ, quân nhân lấy mệnh lệnh thiên chức, bảo năm phút !

Năm phút hết, Lâm Nghị Hiên lập tức đề xuất:

“Trước đây em với Chu Thúy là sinh con tùy duyên , thấy hôm nay là duyên—”

Chuyển từ trạng thái chiến đấu trở về cuộc sống gia đình, Lâm liên trưởng từ Sói Bắc Cực thoái hóa thành Husky, trơ trẽn đưa lời mời.

Hôm nay thể hiện như , vợ chắc sẽ từ chối nhỉ?

“Duyên cái đầu ! Thương thành thế còn nghĩ chuyện đó? Về phòng chờ !” Cẩm Thư quát.

Vân Vũ

“Ừ....” Lâm Nghị Hiên ủ rũ, cũng dám cãi, ngoan ngoãn về phòng chờ.

Cẩm Thư múc cho một chậu nước ấm, lau mặt cho , bảo rửa chân, thương ở đầu, chấn động não , nên cô đặc biệt cẩn thận.

“Làm gì cũng liều mạng như , sống nữa ? Khi xông lên phía , nghĩ nếu xảy chuyện, nhà sẽ ?”

bọn cứu hết bọn trẻ , đáng tiếc là một tên buôn chạy thoát, ngày mai tiếp tục đuổi.”

“Còn ngày mai?!” Giọng Cẩm Thư đột nhiên cao vút.

Một lành lặn , về nhà cho cô một trán đầy băng gạc, thương đến đầu , ngày mai còn ?

“Vợ, cam đoan với em, ngày mai tuyệt đối thương.”

“Không tin.”

“Nếu thương, sẽ—” Lâm Nghị Hiên để dỗ vợ, nhất thời liều lĩnh, quyết bỏ hết.

 

Loading...