Cô Dâu Quân Nhân Thập Niên 90: Chồng Đặc Công Biệt Tích - Chương 38: Phẩm chất quý giá trên người để kiếm tiền
Cập nhật lúc: 2025-11-17 08:17:21
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Nghị Hiên nghiêm túc nghi ngờ, cô đang trêu chọc .
Nếu ông Lý - cái bóng điện khổng lồ đang đây, thể tiến tới và thực hiện một vụ "mua bán cưỡng ép" với cô .
Nắm lấy tay cô đặt lên đầu , cứ mỗi cô chạm một cái, sẽ hôn cô một cái.
Cẩm Thư và ông Lý đều đang suy nghĩ về chuyện kiếm tiền, chỉ Lâm Nghị Hiên đang nghĩ cách kiếm chút "của cải" từ vợ - sắc cũng là một dạng tài sản mà.
"Nghĩ kỹ , định chọn thế nào?" Ánh mắt Cẩm Thư đổ dồn về phía ông Lý.
Ông Lý im lặng một lúc, đắng nghét lên tiếng.
"Vậy thì bán cho cô thôi... Tiền nong gì đó, vội."
Giữa việc bảo vệ lợi ích cá nhân và giữ chữ tình chữ nghĩa, ông chọn bảo vệ bản .
Cẩm Thư gật đầu, đang định bảo ông hai ngày .
Lâm Nghị Hiên ở bên cạnh lên tiếng:
"Đi thôi, tranh thủ ngân hàng đóng cửa."
Cẩm Thư ngờ Lâm Nghị Hiên sẽ lên tiếng.
Kế hoạch ban đầu của cô là để ông Lý đợi đến thứ Hai.
Thứ Hai Chu Thúy tới, cô sẽ thuyết phục Chu Thúy góp vốn, cô thể hợp tác với Chu Thúy.
Trong tay cô hiện hơn một nghìn, lô hàng của ông Lý trị giá một vạn.
Chu Thúy góp vốn đầu tư một ít, cô vận hành thêm chút nữa, thanh toán tiền hàng theo đợt.
Đàm phán từng bước từng bước, thế nào cũng nuốt trọn đơn hàng .
Sự tham gia của Lâm Nghị Hiên trở thành biến lớn nhất.
Anh đưa cho cô bộ tiền, đảo lộn nhịp độ của Vu tổng.
Lâm Nghị Hiên bước phòng ngủ của Tôn Anh, hai phút , cầm một cuốn sổ tiết kiệm.
Cẩm Thư thấy sổ tiết kiệm trong lòng hiểu chuyện gì .
Đây chắc chắn là lý do Trương Chiêu Đệ và cô cả Lâm nhiều tới nhà, là gia tài Tôn Anh dành dụm nhiều năm.
Lâm Nghị Hiên nhét cuốn sổ tay Cẩm Thư, Cẩm Thư mở liếc qua.
Có ba khoản tiền lớn, khoản lớn nhất là 2 vạn 4, thời gian là 7 năm .
Tính theo thời gian, lẽ là tiền tuất của cha .
Hai khoản lượt là 1 vạn 2 và 2 vạn 6, là tháng 5 năm ngoái và đầu năm nay.
Những khoản còn đều gửi từng mấy trăm một, lẽ là tiết kiệm tiền lương của Lâm Nghị Hiên.
Cẩm Thư chỉ thời gian đoán Tôn Anh gì.
Buôn bán quốc tế, nhập hàng tàu hỏa sang nước Nga bán, những giàu lên nhanh chóng nhất những năm 90 đều nghề .
Chẳng trách họ hàng nhớ thuồng nhớ thuết, tiền thời điểm hiện tại là một thứ cực kỳ đáng kinh ngạc.
Và từ phản ứng của họ hàng khó để nhận , Tôn Anh giấu những khoản tiền kỹ.
Mọi đều bà tiền, nhưng ngờ bà nhiều tiền đến .
Bà chồng , thực lực cừ.
Lâm Nghị Hiên hóa là một công tử nhà giàu.
Cẩm Thư là sổ tiết kiệm, nhưng cô lục lọi, là lục , mà là cô thèm chuyện đó.
Cô đủ tự tin để nuôi gia đình, đến nỗi hèn nhát động tiền chữa mạng của .
"Có ?" Cẩm Thư hỏi Lâm Nghị Hiên.
Lâm Nghị Hiên vẫy tay, vẻ mặt màng.
"Em là nữ chủ nhà , dùng ."
Dứt lời, còn đùa dai thêm câu: "Chồng em siêu giàu đấy, và còn tìm phương pháp 'giàu nhanh' nữa."
Đây là lúc nãy cô trêu , giờ ném ngược .
Trong mắt Lâm Nghị Hiên, chỉ một việc hết sức bình thường.
Mẹ hiện tỉnh , tiền nhà đưa cho vợ quản lý là chuyện đương nhiên.
Dù khoản tiền trong mắt khác là một tiền khổng lồ, cũng bận tâm, tin tưởng vợ.
Cẩm Thư cầm sổ tiết kiệm, hai mươi giây.
Hai mươi giây , đủ để đổi nhiều chuyện.
Nhận tiền , tuyệt đối chuyện kiếm tiền chia đôi là thể trả nổi.
Đây là gia sản của nhà họ Lâm, lấy , chính là sự tin tưởng chút giấu giếm.
Hai chữ tin tưởng, đối với dân buôn bán, là phẩm chất hiếm và quý giá.
Đây còn là chuyện tiền nữa.
Trong lúc Cẩm Thư do dự, Lâm Nghị Hiên nhét sổ túi cô, vỗ vỗ vai cô.
"Anh cùng em."
Một khoản tiền lớn như , nữ đồng chí rút một dễ để ý.
"Nếu , bà đồng ý ?" Cẩm Thư vật lộn cuối.
"Bà thích em, sẽ đồng ý thôi."
"Này, là thực vật , còn biểu đạt là thích?" Ông Lý ở bên cạnh xen .
"Anh hiểu , nếu bà tỉnh chắc chắn sẽ thích Tiểu Cẩm, thôi."
Cửa phòng đóng , một đoàn rời .
Trong phòng trở yên tĩnh, Tôn Anh cảm thấy vui mừng.
Con trai sai, bà quả thực thích con dâu Tiểu Cẩm , con trai hiểu bà.
, , cũng là hiểu con trai.
Con trai còn thích Tiểu Cẩm hơn cả bà.
Đã hôn , giấc mơ bồng cháu trai cháu gái, còn xa nữa ?
Từ ngân hàng rút tiền xong, Cẩm Thư và ông Lý thành giao dịch.
"Mấy ngày nay, lấy 60 máy, đưa 500 tiền sửa, những khoản gạch bỏ tính , coi như bớt cho 100 đồng. Giờ tính máy còn ."
Cẩm Thư mượn giấy bút từ quầy, kỳ thực cô tính toán rõ ràng , là để cho ông Lý xem.
"Còn 439 máy, 25 một máy, 10975 đồng, cộng thêm 4390 đồng trợ cấp cho , nên đưa 15365 đồng, chỉ là nghĩ kỹ , tiền đưa đến tay , chuyện đó đều liên quan đến nữa, xác định là hợp tác với chứ?"
Cẩm Thư hỏi.
Ông Lý đỏ mặt, ấp úng : "Kỳ thực cô đưa 1 vạn 5 thôi , lẻ cần cũng ."
Đây chính là để Cẩm Thư tự gánh chịu rủi ro.
Cẩm Thư gật đầu tỏ hiểu.
Đưa tiền rút qua, ông Lý đón lấy xem, lẻ chẵn, đúng 15365 đồng, mặt đỏ thêm mấy phần.
Hóa em dâu sớm đoán sẽ chọn như , so với , cái tâm tư nhỏ nhen của thật là giấu nổi.
"Vậy nhận nhé... Em dâu, xin nhé." Ông Lý tâm tình phức tạp nhận lấy tiền, áy náy, nhưng nhiều lắm.
Anh luôn cảm thấy hại , nhưng sự cám dỗ lợi ích mạnh mẽ, vượt qua thử thách của đồng tiền.
"Không , biên lai . Làm ăn đến chuyện ai với ai, chỉ là nếu dùng lô hàng kiếm bộn tiền, cũng đừng cảm thấy với ."
Lời của Cẩm Thư, ông Lý căn bản tin.
Kiếm bộn tiền?
Làm thể!
Không lỗ là may !
Nếu em dâu cho 10 đồng trợ cấp một máy, lẽ cô còn ít lỗ chút.
Cô cho trợ cấp , cô lấy gì để kiếm tiền?
Cửa hàng khác giảm giá nhiều như , còn gian lợi nhuận gì nữa.
Chính vì dự án , mới từ chối đề nghị cùng đầu tư cùng chia lời của Cẩm Thư.
"Hợp tác một trận, tặng một câu, ích cho sự phát triển tương lai của ." Cẩm Thư ngừng một chút.
"Thương trường như chiến trường, thương đạo tức nhân đạo. Đôi khi, chỉ thấy lợi ích mắt, dễ ăn thiệt đấy."
"Phải , em dâu gì cũng đúng."
Ông Lý tươi hớn hở đếm tiền.
Rõ ràng, lời khuyên giá trị ngàn vàng của Vu tổng.
Còn Lâm Nghị Hiên đang vệ sĩ thì từng chữ sót.
Dù vợ sẽ xoay chuyển càn khôn thế nào, nhưng Lâm Nghị Hiên thương hại ông Lý.
Lời vợ dịch thì là: nhân tình của cô với ông Lý trả hết .
Thương đạo tức nhân đạo, thẳng theo kiểu giang hồ thì là, ở nhà dựa cha đường dựa bạn bè, đắc tội với bạn bè đáng đời kiếm tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dau-quan-nhan-thap-nien-90-chong-dac-cong-biet-tich/chuong-38-pham-chat-quy-gia-tren-nguoi-de-kiem-tien.html.]
Ông Lý chắc chắn bỏ lỡ nhiều thứ.
chương 39: Đôi lúc cũng giả vờ yếu đuối
Lão Lý cầm tiền, hớn hở rời .
Từ góc của Lão Lý, vụ giao dịch kiếm bộn .
Để phòng Vu Cẩm Thư phản hối, Lão Lý chắc chắn sẽ tránh mặt cô, đổi chỗ bày sạp.
Thứ tình nghĩa trời nóng mang dưa hấu biếu , sẽ bao giờ còn nữa.
Đối với lựa chọn của Lão Lý, Cẩm Thư bất ngờ, cũng buồn, đây mới là bản tính thường tình của con , xu hướng lợi ích và tránh né rủi ro.
Loại tín nhiệm như của Lâm Nghị Hiên mới là bất thường.
“Anh hỏi em định thế nào để chuyển bại thành thắng ? Không sợ em lỗ ?” Trên đường về, Cẩm Thư hỏi Lâm Nghị Hiên.
“Lần lỗ, thì nghĩ cách gom góp tiền thôi.”
“Hơn một vạn đồng đấy, nhịn ăn nhịn uống dành dụm lương hai năm mới đủ, tín nhiệm em đến ?”
“Lương của sẽ còn tăng, hơn một năm là đủ —— Người bán cá diếc đừng !” Lâm Nghị Hiên rướn giọng hét.
Bên đường đẩy xe bán cá.
Cá diếc hoang dã, hầm canh là tuyệt nhất.
Chẳng bàn luận về chuyện tiền bạc tiêu , một chủ đề nhạt nhẽo, thú vị hơn ?
Cẩm Thư ngừng dò xét, khóe miệng nhếch lên.
Nợ nhân tình, càng mắc càng lớn, Lâm Nghị Hiên của cô đối với cô giấu giếm.
Đền ơn đáp nghĩa, cô cũng sẽ để thấy thực lực thật sự của cô.
Có , sinh may mắn đường tài lộc.
Nói chính là đàn ông đang lựa cá diếc phía .
Từ mổ cá đến nấu canh, một lo hết.
Cá diếc hoang dã nước canh trắng ngần thơm ngát, rắc chút hành hoa xanh biếc, mỹ vị nhân gian.
Lâm Nghị Hiên hài lòng lắm.
Cá họ bắt khi sinh tồn ngoài hoang dã nấu canh tại chỗ mới ngon, cá suối trong núi đặc biệt thơm ngon, thật mong cô cũng nếm thử.
Vu tổng đặt bát xuống, ợ một tiếng.
“Ăn nhiều quá, dạo với em tiêu cơm .”
Lâm Nghị Hiên mắt sáng rực, dạo!
Trước đây khi bố còn ở nhà, bữa cơm đều cùng dạo, trong mắt Lâm Nghị Hiên, đây chính là minh chứng cho tình cảm vô cùng sâu đậm.
Tiểu Cẩm khai khiếu ? Tối nay cơ hội từ biệt sofa, ngủ chiếc giường ấm áp ?
Tuy vợ đang trong kỳ kinh nguyệt chẳng gì, nhưng đây chẳng là tiến bộ vượt bậc !
Một câu ngắn ngủi, Lâm đại đội trưởng tưởng tượng một tràng, chỉ còn nghĩ đến tên đứa con tương lai.
Đợi đến khi hai dọc phố, mới phát hiện quá ngây thơ.
Động cơ dạo của khác xuất phát từ tình cảm, chủ đạo là sự đồng hành.
Vân Vũ
Tiểu Cẩm nhà dạo, là để thăm dò địa điểm mở cửa hàng đấy, bàn tính nhỏ lách cách vang lên.
Cô dẫn dọc theo con phố, gặp cửa hàng nào liền dừng , quan sát lưu lượng , quan sát tỷ lệ cửa hàng, còn tính toán tỷ lệ mua hàng.
Cái gì cũng quan sát, chính là quan sát sắc mặt đen kịt của đàn ông bên cạnh.
Lâm Nghị Hiên chằm chằm bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, hít một thật sâu.
Đàn ông, chủ động một chút .
Mục tiêu: bàn tay nhỏ trắng nõn của cô, tiến lên!
Lâm Nghị Hiên đưa tay với khí thế dứt khoát, chuẩn nắm chặt lấy tay cô, thấy một đôi tình nhân nắm tay qua.
Lâm Nghị Hiên và Cẩm Thư đôi quá xứng đôi, đường quá nổi bật, đôi tình nhân liếc họ vài .
Trong mắt Lâm Nghị Hiên, ánh mắt đó chính là chế nhạo tay để nắm.
“Chỗ lưu lượng quá ít, thích hợp với em, sang phố xem thử.” Cẩm Thư giơ tay chỉ về phía , hảo né tránh bàn tay to của .
Lâm Nghị Hiên đưa tay giữa trung, cam lòng, thử nữa!
“Ồ, phía một cửa hiệu băng đĩa , phố thể mở .” Cẩm Thư , một nữa né tránh tay , chỉ sang một con phố khác.
Động tác di chuyển quá linh hoạt, suýt chút nữa khiến Lâm Nghị Hiên tưởng cô cố ý.
Một hùng hổ như hổ, liên tục thất bại trong lòng đắng ngắt, Lâm Nghị Hiên còn hy vọng nữa.
Hậm hực bước về phía , một bàn tay mềm mại, báo nắm lấy tay .
“Bên !” Cô tự nhiên nắm tay , kéo theo hướng cô .
Lâm Nghị Hiên khi cô buông tay, với tốc độ chớp nhoáng nắm chặt lấy tay cô, khiến cô giãy .
Hừ, luyện sức nắm nhiều năm như , rốt cuộc cũng chỗ dụng võ! Lâm đại đội trưởng hả hê, thật thoải mái.
Cẩm Thư liếc bàn tay đang nắm chặt lấy , cảm nhận ấm áp sát , chút kỳ lạ nhưng ghét.
Vẻ mặt liếc ngang liếc dọc của như chút tạp niệm, khiến cô nỡ rút tay , chăng Lâm đại đội trưởng sợ lạc nên mới dính chặt lấy cô?
Lâm Nghị Hiên đạt mục tiêu nhỏ nắm tay, bước phong độ hẳn.
Qua đường, gặp đôi tình nhân nắm tay lúc nãy, Lâm Nghị Hiên nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ, liếc đôi tình nhân .
Thấy ? Lão tử nắm ! Cảm giác hả hê, đừng thoải mái quá.
Đôi tình nhân ánh mắt sắc bén đó mà lạnh sống lưng, cúi đầu nhanh chóng rời , khá xa mới thở phào.
“Lúc nãy trai đó trừng mắt với gì nhỉ?” Cô gái còn sợ hãi.
“Có lẽ bình thường lắm, em đừng trai nữa mà , trai đều bệnh!” Chàng trai nhân cơ hội tẩy não.
Cẩm Thư dẫn vài con phố, rốt cuộc tìm một chỗ ưng ý.
Áp sát chợ nông sản, lưu lượng khách đông, xung quanh cửa hàng cùng loại cạnh tranh, quan trọng nhất là, mặt tiền cửa hàng lớn.
Điều nghĩa là, tiền thuê rẻ.
“Cửa hàng thứ ba còn trống, qua hỏi thử, !” Cẩm Thư kéo , kéo nổi.
Ánh mắt Lâm Nghị Hiên dừng tại sạp nhỏ bên cạnh, ánh mắt như ngọn đuốc.
Cẩm Thư theo ánh mắt sang, tấm vải trắng dơ bẩn bốn chữ lớn: Cao tổ truyền
“Anh đau lưng hả?” Cô hỏi.
Sao thể! Lâm Nghị Hiên trong lòng phủ định.
Anh chính là quán quân đại hội thi đấu võ thuật quân, chống đẩy một tay một phút 108 cái!
Tráng nam tinh dương khí, thể đau lưng?
“Ừ, ngủ sofa lâu quá, đau lưng.” Lâm Nghị Hiên xong, chau mày.
Giọng vô sỉ , thể là do phát chứ?
“Loại cao thấy vệ sinh, đáng tin, tối phòng ngủ giường , em dùng rượu t.h.u.ố.c xoa bóp cho .” Cẩm Thu tự nhiên.
Lâm Nghị Hiên lưng thẳng đờ trong nháy mắt, tráng nam đôi lúc giả vờ yếu đuối một chút, cũng .
Ngủ! Giường!
Xoa! Bóp!
Khóe miệng Lâm Nghị Hiên nhếch lên kiềm chế , cảm thấy cuộc đời lên đến đỉnh cao.
Cẩm Thư cũng cùng tâm trạng, bởi vì cô thấy tờ giấy trắng dán mặt cửa hàng cô ưng ý, đó một dòng chữ lớn: Cho thuê, mỗi tháng 300, bao nước điện
Đây là một dãy nhà xây một tầng ngoài chợ, mỗi phòng 10 mét vuông, thể ở , chỉ thể ăn buôn bán.
Áp sát khu dân cư và chợ rau, lưu lượng khách đủ dùng.
Tiền thuê trong ngân sách của Cẩm Thư, Cẩm Thư âm thầm tính toán lợi nhuận, vui mừng hiện rõ mặt, kiếm bộn .
Ngẩng mặt, thấy biểu cảm giống hệt của .
Lâm Nghị Hiên còn vui hơn cả cô.
Vu tổng cảm giác như gặp tri kỷ.
“Nghị Hiên, cũng thấy chỗ ?”
“Giường —— ừm?” Lâm Nghị Hiên suýt chút nữa suy nghĩ thật trong lòng, mảnh giấy dán nhăn mặt.
“Tiền thuê ....... một máy walkman của em tính thêm bao nhiêu tiền mới kiếm ?”
Lỗ tiền thì cũng , nhưng nếu lỗ tiền khiến cô buồn phiền, tư cách phòng ngủ giành khó khăn lắm, chẳng là mất tiêu ?
“Tăng giá bán walkman? Sao thể, bên ngoài đang giảm giá, em tăng giá bán cho ai mua?” Cẩm Thư đắc ý nhếch mép.
“Em định tặng .”
Bởi vì miễn phí, mới là thứ đắt giá nhất.