Cô Dâu Quân Nhân Thập Niên 90: Chồng Đặc Công Biệt Tích - Chương 100: Đưa ảnh của em cho hắn ta
Cập nhật lúc: 2025-11-18 08:01:15
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cẩm Thư mở gói hàng, lộ chiếc hộp tro bên trong.
Chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, vuông vức, mặt khắc một dòng chữ lớn: "Linh hồn cưỡi hạc , chính khí cưỡi gió về"
Món đồ xuất hiện trong nhà đủ kinh dị , nhưng Cẩm Thư vẫn cho là hiệu ứng đủ, một tay mở nắp hộp, khí trầm đan điền, cất giọng đanh thép :
“Bà cố ơi, bà hãy minh oan cho cháu!”
Nói xong, đưa tay , nắm lấy một nắm tro trắng rõ là gì, hướng về phía Lâm Mỹ Lệ và Lâm Loa vung tay rắc xuống.
“Những kẻ bắt nạt nhà , hãy nhận lấy sự phán xét của bà cố ! Để bà cố mặt mặt trăng tiêu diệt ngươi!”
“Phụt!” Tôn Anh ăn miếng dưa hấu liền phun , nước dưa hấu tràn cả mũi, ho sặc sụa, đau khổ vô cùng.
Cẩm Thư đưa bàn tay đầy tro trắng về phía Tôn Anh, định vỗ vỗ cho bà.
Tôn Anh nhảy cẫng lên, vèo một cái chạy đến góc tường, lắc đầu như lắc lục lạc, con đừng đây!
Lâm Mỹ Lệ và Lâm Loa, bất ngờ Cẩm Thư đòn lớn, thứ dính đầy mặt, sợ hết hồn hét thất thanh, cũng kịp giữ hình tượng nữa, đầu bỏ chạy.
Họ chạy đằng , Cẩm Thư đuổi theo phía , bàn tay nhỏ đầy tro trắng vung vẩy, trong miệng còn lẩm bẩm:
“Không bảo cần lớn tuổi lên tiếng , lớn tuổi đây ~ các đừng ~~”
Hai , họ chạy.
Lâm Mỹ Lệ chạy đến mức rơi mất một chiếc giày, cũng dám nhặt.
Cẩm Thư dọa cho họ chạy mất, nhà ha hả.
“Trời đất quỷ thần ơi, con đang cái trò gì thế hả?” Tôn Anh vẫn giữ tư thế dán tường, đến mức quên mất việc giữ hình tượng chồng mặt con dâu.
Cẩm Thư thò tay trong hộp tro, giả bộ định lấy thêm, miệng còn lém lỉnh: “Mẹ, hứa mặt bà cố của con , giận con nữa, hai con hòa .”
Tôn Anh sợ đến mức tóc gáy dựng , gật đầu lia lịa.
“Mẹ giận con nữa, con đừng nghịch thứ đó nữa——Đợi , con bà cố nào thế?”
Tôn Anh chợt phản ứng .
Cẩm Thư hì hì rút tay khỏi hộp, đưa qua đưa , khoe với chồng.
“Bột mì thôi mà, bột mì Phú Cường ạ.”
Tôn Anh im lặng.
Trương Thủy Linh bước nhà, liền thấy một chiếc dép bay tới, cô may mắn né .
Chỉ thấy dì Tôn Anh ngày thường nghiêm túc, giờ đang chân , tay cầm một chiếc dép, chiếc dép còn rơi ngay cạnh Thủy Linh.
“Đồ tiểu thỏ tử! Con cho !” Tôn Anh cầm dép đuổi đ.á.n.h Cẩm Thư.
Thủy Linh há hốc mồm.
Ngày thường dì Tôn Anh thương Cẩm Thư nhường nào, là xem cô như con gái ruột cũng quá, đột nhiên tay thế ?
Mâu thuẫn chồng nàng dâu vốn phổ biến, móc lé, đ.â.m thóc chọc gạo, lưng, đó mới là chuyện bình thường.
Ít ai trực mặt tay đ.á.n.h .
Nhìn Cẩm Thư, chồng cầm dép đuổi đ.á.n.h cũng sợ, hì hì tránh né, trong miệng còn lẩm bẩm:
“Mẹ, mặt bà cố của con, thất hứa? Mẹ là hòa với con mà.”
“Con còn dám nhắc đến bà cố!” Tôn Anh chồm đến bên con dâu, dùng dép đập nhẹ m.ô.n.g hai cái, đập xong, Tôn Anh giận buồn , Cẩm Thư cũng .
“Con học theo cái thằng Lâm Nghị Hiên hư hỏng đấy, một cô bé ngoan hiền giờ chẳng thể thống gì.” Tôn Anh giận , bàn tay nhỏ đầy tro trắng của Cẩm Thư, bật phụt.
Đây là thật sự giận dỗi với Cẩm Thư nữa .
“Sao cái gì cũng là học theo , chẳng lẽ con thể tự học thành tài ? Biết con năng khiếu bẩm sinh trong mấy trò nghịch ngợm ?” Cẩm Thư khoác tay Tôn Anh, Tôn Anh ghê tởm đẩy cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dau-quan-nhan-thap-nien-90-chong-dac-cong-biet-tich/chuong-100-dua-anh-cua-em-cho-han-ta.html.]
“Đi rửa tay nhanh , đừng dùng cái móng vuốt bẩn thỉu đó chạm .”
Trương Thủy Linh chút hiểu tình hình mắt, rốt cuộc hai con nhà họ đang diễn trò gì ?
Sao cô cảm thấy, khi dì Tôn mắng xong chị dâu, càng thiết với chị dâu hơn?
Trước đây đối với Cẩm Thư là thật, nhưng luôn chút khách sáo như đối với khách, chiêu “gọi bà cố” của Cẩm Thư , cách đột nhiên kéo gần.
Đây mới là cách các thành viên trong gia đình đối xử với , lúc nào cũng khách sáo, luôn chút xa cách.
Tôn Anh đó, càng nghĩ càng thấy buồn .
Đã lâu lắm ai đùa giỡn với bà như , tiểu Thư thật là......
Tôn Anh chợt nghĩ, ngày thường Cẩm Thư đùa cợt lung tung, cô thể vì một trò đùa mà đặc biệt mua một chiếc hộp tro về.
Chiếc hộp , e rằng là mục đích.
để gì, Tôn Anh nhất thời nghĩ .
Thủy Linh đến báo cáo công việc hôm nay với Cẩm Thư, hôm nay nhà máy thực phẩm đoàn khảo sát đến, dẫn đầu là một lão soái ca oai phong lẫm liệt, Trần Quốc Đông quẩn quanh , nịnh bợ như một con ch.ó săn.
“Già thì già, còn soái ca?” Tôn Anh xen .
“Soái ca thật mà, dì xơ qua ‘Thượng Hải tan’ ? Giống Hứa Văn Cường , tóc chải ngược , đồng hồ ông đeo mấy vạn, mùi tiền——À, ông còn chuyện với Vu Đình Muội, con mon men , thì Vu Đình Muội đang chị.”
“Em?” Cẩm Thư chỉ , cả phần của em?
Lão soái ca mà Thủy Linh , hẳn là ông Vũ, họ hàng xa của gia đình họ Vu.
“Ừ, con ông tự xưng là họ hàng xa của chị, hỏi thăm chị sống , Vu Đình Muội lời dối trá, bảo chị khuôn mặt vuông chữ điền, giữ đạo vợ, mắc đủ thứ bệnh phụ khoa dám cho khác thấy, con giúp chị, Trần Quốc Đông lấy m.ô.n.g đẩy con .”
Thật sự là dùng m.ô.n.g đẩy đấy, thể tưởng tượng cảnh một ông già hơn bốn mươi tuổi vặn cái eo bánh mì đẩy khác ?
Trương Thủy Linh càng nghĩ càng tức, nhưng cô chợt đắc ý.
“Không cho con , con cũng cách chứng minh, chị dâu yên tâm, con giúp chị trả thù !”
“Trả thù thế nào?” Cẩm Thư tò mò.
“Con nhét ảnh của chị cặp công văn của ông , tấm ảnh, con còn một bài thơ!”
“??? Em lấy ảnh chị ở ?"
Vân Vũ
“Sáng chị nhà, Ngụy ở hiệu ảnh đến, mấy tấm ảnh chụp lúc bắt tay sai hôm đều rửa , ảnh chụp chung của chị và Lâm, còn ảnh chụp riêng của chị, con chọn một tấm chụp chung của chị và Lâm, lưng một bài thơ!”
“Cái gì...?” Cẩm Thư nghĩ thầm đây chẳng là bậy , rửa một tấm ảnh đắt lắm, đưa cho lạ chẳng là no rỗi việc?
“Ai bảo tiểu mặt vuông, lung linh rực rỡ mặt trái xoan, vợ chồng hòa thuận ngay bóng thẳng danh tiếng , hiếu thuận chồng tiếng thơm xa gần, hỏi bệnh phụ khoa là ai, nhà máy thực phẩm Vu Đình Muội, Vu Đình Muội!”
Thủy Linh ngân nga xong bài thơ do chính , vô cùng hài lòng.
Cẩm Thư méo miệng.
Bài thơ , những vần, dài ngắn đều, văn chương lủng củng... cái gì thế ?!
“Nội dung diễn đạt cũng khá chính xác, đưa một tấm cũng , để Vu Đình Muội còn mồm năm miệng mười tiểu Thư nhà ——Đưa ảnh cho xem.” Tôn Anh nóng lòng xem ảnh.
Thủy Linh lôi một phong bì giấy kraft, bên trong mấy chục tấm, đều là chụp lúc đồng đội của Lâm Nghị Hiên đến giúp.
“À, chị dâu, chiều nay thịt lợn sống giao đến nhà máy , tổng cộng ba mươi tấn, Trần Quốc Đông tiễn ông Vũ xong kho đống thịt lợn buồn bã, e rằng giờ vẫn , ba mươi tấn thịt thể chế biến nhiều thứ lắm, chị định xử lý thế nào?”
Cẩm Thư ngắm nghía tấm ảnh của cô và Lâm Nghị Hiên, chỉ chiếc hộp tro bàn.
“Nè, dùng nó để xử lý.”
“Nó——Trời ơi! Hộp tro?!”
Chị dâu định dùng hộp tro để xử lý mấy chục tấn thực phẩm chín?