Cô Dâu Hải Thần - Chương cuối
Cập nhật lúc: 2024-05-09 09:59:44
Lượt xem: 557
Chương cuối
Tất cả những trinh nữ của làng Vũ Trạch bị tế thần hơn trăm năm qua đều được thả tự do và sống ở Hải giới. Bọn họ một số đã lấy chồng là các bộ tộc, một số vẫn còn sinh sống độc thân. Nhờ vào sự chiếu cố của Chu Phục Sinh và sống trong hải khí của Hải giới nên bọn họ đều sống rất tốt và lâu già lâu chết.
Sau khi Chu Phục Sinh tập hợp lại tất cả, bọn họ đa số đều muốn ở lại Hải giới này và xin phép được tự do lên bờ để về thăm nhà. Lúc Lạc Trì Ngư đóng dấu đồng ý cho bọn họ còn không quên nhìn Vũ Sơ Yến một cái. Vũ Sơ Yến cười cười rồi nói với bọn họ: “Trước nay dân làng Vũ Trạch đều tưởng rằng Hải thần là một tên ác thần, chuyên hưởng trinh nữ. Nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng trong lòng Hải thần là người như thế nào. Hôm nay vì để bày tỏ lòng biết ơn, mọi người có thể cùng nhau về làng một chuyến. Ai còn cha mẹ thì đoàn tụ, ai không còn có thể thắp cho họ một nén nhang an ủi linh hồn. Sau đó nói với dân làng tất cả mọi việc để họ không còn sợ hãi hay oán trách Hải thần nữa.”
Bọn họ đều cảm thấy vô cùng có lý nên đều gật đầu đồng ý. Lạc Trì Ngư nở một nụ cười vui vẻ, len lén trong tay áo nắm lấy tay Vũ Sơ Yến. Một đội Hải binh hộ tống bọn họ về làng Vũ Trạch, hôm ấy vừa vặn là ngày rằm. Trăng tròn vành vạnh soi sáng xuống mặt biển bao la. Lạc Trì Ngư và Vũ Sơ Yến cũng đi phía sau đoàn người. Vũ Sơ Yến cầm miếng ngọc của Tô Mục Dương trong tay, đôi mắt đượm buồn nhìn về phía núi Xuyên Mộc.
Gần đến bờ, hai người họ tẻ đoàn đi lên núi Xuyên Mộc. Lạc Trì Ngư cũng rất lắm trò, hắn bế Vũ Sơ Yến chạy lên núi bằng đường biển. Cảm giác đó thật sự rất tuyệt, Vũ Sơ Yến vô cùng thích thú. Đến đồi hoa Mẫu Tử, Lạc Trì Ngư mới thả cô xuống. Lạc Trì Ngư hái một khóm hoa dại đặt lên mộ của Diệp Lam, sau đó nắm tay Vũ Sơ Yến quỳ bái bà. Tiếp theo là đến mộ của Tô Mục Dương, Lạc Trì Ngư nói Vũ Sơ Yến viết chữ xấu như cua bò. Hắn còn rất cẩn thận khắc cho Tô Mục Dương một tấm bia khác bằng cổ ngữ.
Vũ Sơ Yến m.ô.n.g lung nhìn về phía ngôi đền trên đỉnh núi, không biết Tô Mục Dương bây giờ có đang đứng ở đâu đó để nhìn bọn họ hay không.
Sau khi sửa sang mộ phần, hai bọn họ lại nắm tay nhau đi về phía đền Sơn thần trên đỉnh núi. Từ khi Tô Mục Dương c.h.ế.t đi, cây cối trên núi héo tàn quá nửa, cỏ xanh dưới chân biến thành khô héo, mỗi bước chân đều nghe tiếng sột soạt. Thế nhưng gần đến cổng đền thì cây xung quanh đều xanh tươi trĩu nặng quả xuống, dưới đất các loài hoa cỏ đua nhau vươn lên khoe sắc.
Hai bọn họ đồng thời nhìn nhau, bước chân có phần nhanh hơn nương theo đám chuông gió treo hai bên bậc thang vào đền. Càng đến gần, hoa cỏ càng thêm tươi tốt. Ở gần cửa đền xuất hiện một con Hồ Ly màu trắng tám đuôi rất nhỏ đang cuộn mình nằm đó. Nó đang ngủ, nhưng thú giữ đền lại không dám đến gần, chỉ có thể ở phía xa nhìn tới.
Vũ Sơ Yến gọi một con thú giữ đền đang nấp gần đó. Hỏi ra mới biết, con Hồ Ly này xuất hiện ở đây sau ba ngày khi Tô Mục Dương chết. Nó không bị thương nhưng chỉ quanh quẩn xung quanh đây. Ngoài bọn chúng là thú giữ đền thì những con thú khác hoàn toàn không dám đến gần. Nếu có đến gần, một khi đối diện với nó đều sẽ rên rỉ rồi thoái lui chạy mất.
Vũ Sơ Yến tiến lại gần, ánh trăng len lỏi qua tán cây soi xuống người nó, hình dạng này thật sự giống quá. Liệu trên đời này có phép màu xảy ra hay không?
Nghe thấy hơi người, con Hồ Ly mở bừng hai mắt, sau đó đứng dậy đề phòng. Nhưng khi bắt gặp Vũ Sơ Yến thì nó đột nhiên chạy tới quấn lấy chân Vũ Sơ Yến. Cảm giác như bọn họ vô cùng thân thuộc. Vũ Sơ Yến ngồi xổm xuống ôm nó một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Lạc Trì Ngư, cả hai cùng nở một nụ cười.
Người này c.h.ế.t đi, sẽ có người sau thay thế. Tạm biệt, rồi sẽ có ngày gặp lại!
Vũ Sơ Yến đem mớ lông của Tô Mục Dương mà cô lấy được lúc bế xác hắn về núi ra đưa cho Lạc Trì Ngư kết thành một chiếc vòng cổ. Cô đem miếng ngọc của Tô Mục Dương để lại xỏ vào vòng cổ đeo lên cổ cho con Hồ Ly. Với khí thế như vậy, tin chắc rằng nó sẽ làm một Sơn thần đời kế tiếp rất tốt.
Hai bọn họ rời núi Xuyên Mộc, lúc xuống núi còn quay đầu lại nhìn, cảm giác như Tô Mục Dương đang đứng trên núi vẫy tay chào bọn họ.
Núi cao đã được an bày. Tô Mục Dương, ngày sau gặp lại!
Bọn họ về làng Vũ Trạch là vừa lúc trời sáng. Đêm qua làng Vũ Trạch đã có một niềm vui lớn trong trăm năm qua. Nhà nhà đều mở hội ăn mừng, nay bọn họ đều có thể tự do ra ngoài vào buổi tối. Bọn họ đã có thể sống mà không cần sợ hãi gì nữa. Hai ngôi đền Sơn, Hải thần đều được thắp đèn sáng sủa. Tuy rằng làng Vũ Trạch vẫn không được đánh bắt cá nhưng bọ họ từ nay đã được sự bảo vệ của Hải giới.
Lạc Trì Ngư lần đầu tiên lộ diện trước đám đông, nhìn bộ dáng của hắn khiến cả làng đều như không thể tin được. Hải thần trong tưởng tượng của bọn họ chính là một quái vật xấu xí chứ không phải tướng mạo đoan chính đẹp đẽ như Lạc Trì Ngư.
Làng Vũ Trạch đã ổn định, núi Xuyên Mộc cũng không gì phải lo lắng. Vũ Sơ Yến tranh thủ xử lý hết những việc vặt khác rồi từ biệt ông Vũ Nhị về lại Hải giới. Lạc Trì Ngư không còn nhiều thời gian nữa, bọn họ nhất định phải quý trọng khoảng thời gian ít ỏi này.
Lúc dân làng tiễn họ, Lạc Trì Ngư lại vác con thuyền ma để đưa Vũ Sơ Yến về. Đúng là hắn cũng có một mặt này, thật là biết doạ người khác. Vũ Sơ Yến cùng mọi người nói chuyện vui vẻ. Cô cũng đã nói với mọi người về sự thật mình chính là Tô Lệ Á, và Vũ Sơ Yến thật sự chỉ là một con rối của phản đồ Hải giới. Dù sao nhà họ Vũ vẫn là nhà lương thiện, để mọi người không còn nói ra nói vào về việc đó nữa. Cho dù đã qua nhiều năm nhưng Vũ Sơ Yến vẫn muốn làm rõ, bởi vì cô muốn trả ơn nhà họ Vũ.
Vũ Sơ Yến nói chuyện với mọi người xong thì đã thấy Lạc Trì Ngư ở dưới thuyền từ lúc nào. Bộ dạng hắn lơ đãng, chắp tay phía sau vô cùng cao ngạo. Ấy vậy mà lúc cô vừa định bước xuống hắn đã vội khom người đưa tay đỡ cô. Vũ Sơ Yến bất ngờ bụm miệng cười, không ngờ ở Hải giới cũng có những hành động này. Thế nhưng vẫn còn chưa hết, tay phải hắn chìa ra đỡ Vũ Sơ Yến, tay phải lại đưa ra một bó hoa mẫu tử.
Vũ Sơ Yến chưa kịp bước xuống thuyền thì Lạc Trì Ngư đã nói: “Vũ Sơ Yến, ta thích em lâu lắm rồi. Không biết em có thể cho ta vinh hạnh được làm chồng em không?”
Cả làng đều ồ lên thích thú. Vũ Sơ Yến giật bó hoa rồi mỉm cười gật đầu nói: “Vừa hay ta cũng thích ngài. Chúng ta cưới nhau đi!”
Đây đúng là vui càng thêm vui. Làng Vũ Trạch chưa bao giờ có được niềm vui mỹ mãn như lúc này. Lạc Trì Ngư ôm ngang eo đỡ Vũ Sơ Yến xuống thuyền, thuyền ma đã bắt đầu tự động cót két trôi đi. Dân làng trên bờ vẫn chưa thôi cười, cùng nhau vẫy tay tạm biệt. Vũ Sơ Yến đưa tay vẫy với cha cô, ông ấy cũng đang thật sự rất vui vẻ.
Lạc vào ngôi làng cổ này và bị kẹt lại đây, cuối cùng bị cuốn vào những câu chuyện thần thoại. Vũ Sơ Yến cảm thấy nếu như cô của ngoài kia đã c.h.ế.t rồi vậy thì hãy yên tâm làm Vũ Sơ Yến. Ở lại Hải giới, ở lại làng Vũ Trạch này.
Hải giới đã yên bình trở lại, Chu Phục Sinh vẫn thường xuyên đóng kén trị thương. Kỷ Vấn Hành ở vực Tử Vụ cũng rất an phận, không thấy động tĩnh gì. Không có Rùa thần, Lạc Trì Ngư có phần bận bịu hơn nhưng Vũ Sơ Yến cũng không chịu ở yên trong Hải cung mà theo hắn ra ngoài. Sau khi nghe tin Hải thần một mẻ diệt trừ gian thần và đã có sức mạnh trở lại thì các bộ tộc khác đều không dám ho he gì nữa. Quỷ biển ở khác khu vực khác cũng đều không dám lộng hành quá, không lộn xộn như lúc Lạc Trì Ngư bị nhốt trong đền Hải thần.
Đặc biệt là Lạc Trì Ngư không hề truy cứu chuyện của Kỷ Vấn Hành thêm nữa. Có lẽ hắn đã điều tra ra ngọn nguồn sự thật về lí do mà Kỷ Vấn Hành đã làm thế. Có lẽ hắn biết mọi việc mà Kỷ Vấn Hành đã làm đều có nguyên nhân của nó. Dù sao Vũ Sơ Yến cũng không cần để tâm. Từ sau vụ diệt Hải Ly đó cô đã có cái nhìn khác hẳn về Lạc Trì Ngư. Bề ngoài trông hắn có vẻ bất cần đời nhưng thật ra mọi nước đi của hắn đều rất khôn ngoan và tỉ mỉ.
Một hôm đang ăn cơm thì Vũ Sơ Yến đột nhiên buồn nôn, sau đó chạy ra ngoài nôn khan mấy lượt. Tất cả đồ ăn của Hải cung đều là đồ chay, hoàn toàn không có thứ gì tanh để cô phải nôn cả. Chu Phục Sinh đứng bên cạnh khẽ cau mày, sau đó cúi đầu nói: “Hải thần, ngài đã cùng Hải mẫu...”
Lạc Trì Ngư gật đầu, sau đó như sực nhớ ra điều gì đó, hắn đột nhiên vui vẻ nói: “Không lẽ...?”
“Vẫn nên mời người về kiểm tra cho chắc chắn. Thần sẽ đi ngay bây giờ.”
Chu Phục Sinh nói xong thì đã vội vã ra ngoài. Vũ Sơ Yến đang mệt mỏi quay lại bắt gặp Lạc Trì Ngư cười rất tươi. Vũ Sơ Yến ngồi xuống hỏi hắn: “Sao thế, có chuyện gì vui ư?”
“Không sao! Sức khoẻ em không ổn, lát nữa có người đến kiểm tra cho em xem thử như thế nào nhé.”
Vũ Sơ Yến gật đầu, sau đó gắp cơm trắng trong chén bỏ vào miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-dau-hai-than/chuong-cuoi.html.]
Một lát sau Chu Phục Sinh đem ngư y quay lại khám cho Vũ Sơ Yến. Lạc Trì Ngư ở bên cạnh vô cùng sốt ruột, hắn cứ đi qua đi lại, Vũ Sơ Yến nhìn hắn đến chóng cả mặt nên nói: “Lạc Trì Ngư, ngài làm ta chóng mặt quá.”
Lạc Trì Ngư đang đi thì vội phanh gấp chỉ thiếu điều nín thở. Nữ ngư y điềm đạm cũng phải bật cười, sau đó trả tay cho Vũ Sơ Yến rồi đứng dậy khom người nói: “Chúc mừng Hải thần, Hải mẫu đã mang thai.”
“Chúc mừng Hải thần, Hải mẫu, chúc mừng Hải giới.”
Chu Phục Sinh và Hải binh thị nữ có mặt đều quỳ xuống đồng chúc tụng. Lạc Trì Ngư khuôn mặt với biểu cảm bối rối không biết phải làm sao cho đúng thì nữ ngư y đẩy hắn ngồi xuống bên cạnh Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến vô thức sờ vào bụng mình, tạm thời quên đi nỗi lo âu kia.
Lạc Trì Ngư cho người chiêu cáo cho cả Hải giới việc Vũ Sơ Yến mang thai. Tất cả các bộ tộc đều đồng loạt gửi quà mừng đến, làng Vũ Trạch cũng gửi rất nhiều trái cây đến. Ở trong đống quà nhận được, Vũ Sơ Yến nhìn thấy có một món đồ gửi từ vực Tử Vụ. Cô loay hoay một lát rồi cuối cùng quyết định không mở ra mà bỏ lại một góc.
Đã qua thêm hai tháng nữa, bụng của Vũ Sơ Yến đã nhô lên một chút. Lạc Trì Ngư không cho cô vận động mạnh, bắt cô ở lại trong phòng nghỉ ngơi. Vũ Sơ Yến lại là ai, chân đi của cô sao có thể ở yên được. Dù sao vẫn cần phải đề phòng, cô vẫn chỉ nên đi lại gần đó mà thôi. Nghĩ lại chỉ có khu vực hồ Phục Sinh là an toàn nên cô bèn đi đến dạo chơi một lát.
Lạc Trì Ngư đuổi theo sau lưng, hắn tới gần cúi xuống áp tai vào bụng Vũ Sơ Yến mà nghe. Đột nhiên cô cảm thấy cái thai trong bụng đạp mạnh một cái, sau đó Hoạ Tí bắt đầu chạy loạn xạ kêu lên inh ỏi. Nhưng không kịp để cho Vũ Sơ Yến phát giác, Lạc Trì Ngư đột nhiên ngã xuống đất.
Điều gì đến rồi sẽ đến, cấm chú trong người Lạc Trì Ngư đã đến lúc phát tán. Vũ Sơ Yến ngồi xổm xuống đỡ Lạc Trì Ngư đang đau đớn quằn quại mà gọi lớn: “Chu Phục Sinh, Chu Phục Sinh...”
Lạc Trì Ngư nắm lấy cánh tay cô, Vũ Sơ Yến nhìn hắn, hắn khẽ lắc đầu rồi nói: “Đừng gọi hắn, ta có thể chịu được.”
“Lạc Trì Ngư, ta phải làm gì để cứu chàng đây?”
Vũ Sơ Yến nắm lấy cánh tay Lạc Trì Ngư khóc nấc lên. Lạc Trì Ngư cố gắng mỉm cười nhìn cô: “Em không cần làm gì cả. Sơ Yến, em không cần làm gì cả, em chỉ cần nuôi dưỡng con của chúng ta thật tốt.”
“Không, ta không muốn nuôi con một mình, ta không muốn làm goá phụ. Có ai, có ai có thể giúp ngài hay không?”
Vũ Sơ Yến lắc đầu nguầy nguậy. Cho dù đã chuẩn bị tâm lí từ trước nhưng cô vẫn không thể chịu nổi. Lúc này Chu Phục Sinh đã phá kén ra ngoài, hắn chạy đến, lại muốn cùng với Lạc Trì Ngư mạng đổi mạng. Lạc Trì Ngư siết chặt cánh tay hắn, lắc đầu khó chịu nói: “Không thể! Ngươi không thể giải được cấm chú, ngươi làm vậy chỉ lãng phí sinh mạng mà thôi.”
“Hải thần, cho dù lãng phí sinh mạng thần cũng phải thử. Mệnh của thần là để bảo vệ ngài...”
“Chu Phục Sinh!”
Chu Phục Sinh còn chưa nói hết đã bị Lạc Trì Ngư ngắt lời, hắn nói tiếp: “Ngươi không phải sinh ra để bảo vệ ta. Ngươi là bạn của ta, ngươi có sinh mệnh và cuộc sống riêng của mình. Ta muốn ngươi dùng sinh mệnh đó bảo vệ mẹ con của Sơ Yến với tư cách là một người bạn, có được không?”
“Lạc Trì Ngư, để ta cứu ngươi!”
Bên ngoài có kẻ đi vào, là Kỷ Vấn Hành. Hắn vừa vào tới đã nói tiếp: “Ta luyện cấm thuật từ bé, có thể sẽ giải được.”
“Thật sao?”
Mặc kệ lời của Vũ Sơ Yến, Lạc Trì Ngư hỏi hắn: “Ngươi sẽ phải đánh đổi thứ gì?”
“Ta không biết, phải thử mới biết được. Có thể là đôi chân này.”
Kỷ Vấn Hành không buồn không vui nói, Lạc Trì Ngư lại lắc đầu: “Không được! Sở trường của người là chạy nhanh như gió, mất đi đôi chân sao ngươi có thể chịu được?”
Kỷ Vấn Hành ngồi xổm xuống bên cạnh, thoáng nhìn Vũ Sơ Yến rồi nói: “Ta tu luyện cấm thuật chỉ để trả thù. Nay thù đã báo, Hải giới không còn loạn thần, ta tự khắc không cần nó nữa. Nhưng ngươi, ngươi còn vợ, còn con phải chăm sóc.”
“Vẫn không được...”
Lạc Trì Ngư không nói được hết câu đã bị Kỷ Vấn Hành dứt khoác đánh ngất. Vũ Sơ Yến lấy tay lau nước mắt rồi hỏi: “Có thể chữa được thật ư?”
“Có thể, nhưng một mình sức của ta không đủ. Phải để hắn ngủ vùi trong lòng đại dương một trăm năm. Con của biển cả, hãy để biển cả ru hắn ngủ vùi. Một trăm năm sau, khi duyên cơ tới hắn sẽ tỉnh lại.”
Kỷ Vấn Hành bế Lạc Trì Ngư lên, chạy về phía Vân Ngư trì của Lạc Trì Ngư. Chu Phục Sinh cũng đưa Vũ Sơ Yến đến đó.
“Ta phải lập tức phong ấn hắn, nếu không tất cả sẽ muộn.”
Vũ Sơ Yến đi tới bên cạnh Lạc Trì Ngư, lấy tay sờ lên mặt hắn, sau đó cúi người hôn lên trán hắn một cái rồi quay đầu nói với Kỷ Vấn Hành: “Phong ấn đi!”
Mười năm sau tại Hải giới.
Vũ Sơ Yến đã sinh một đứa con trai, gọi là Tiểu Ngư. Tiểu Ngư ấy giống với Lạc Trì Ngư như đúc. Mọi việc lớn nhỏ của Hải giới bây giờ đều là do một tay Vũ Sơ Yến quyết định. Chu Phục Sinh nói hắn sẽ dùng khoảng thời gian còn lại để bảo vệ cho hai mẹ con cô, đợi ngày Lạc Trì Ngư trở lại.
Tiểu Ngư kia vô cùng thích Kỷ Vấn Hành, mỗi ngày đều đến vực Tử Vụ tìm hắn. Hôm nay đến lượt Vũ Sơ Yến đưa nó đi, từ phía xa xa đã thấy Kỷ Vấn Hành được thị nữ đẩy xe lăn ra đón. Giống như mỗi ngày hắn đều chờ đợi Tiểu Ngư đến chơi cùng. Vũ Sơ Yến một đường đi đến Vân Ngư Trì, Mị Linh thú luôn bay theo phía sau lưng cô. Cô cứ ngồi như thế nhìn về biển cả cho đến lúc mặt trăng đã nhô cao lên mặt biển. Cô không hề biết rằng ở sau lưng cô luôn có một Chu Phục Sinh luôn dõi theo.
Vũ Sơ Yến nhìn trăng sáng soi trên mặt biển, bất giác nói một câu: “Giờ đây, Núi cao Biển rộng chỉ còn mình ta.”