Cô Dâu Hải Thần - Chương 55
Cập nhật lúc: 2024-05-09 09:58:12
Lượt xem: 294
Chương 55 (Tô Mục Dương c.h.ế.t trận)
Kỷ Phương Cơ vừa nói xong thì đã giáng một đòn xuống chỗ Vũ Sơ Yến và Tô Mục Dương tách hai bọn họ ra. Vũ Sơ Yến lại muốn bò vào thì Tô Mục Dương đưa tay ngăn cản, hắn nói: “Sơ Yến, đừng qua đây.”
Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng khẩn cầu của Tô Mục Dương, Vũ Sơ Yến đã chùn bước. Cô lắc đầu, đau đến tan nát tim gan, nước mắt giàn giụa. Chỉ có Kỷ Vấn Hành ở bên kia âm thầm cười tự giễu. Có lẽ hắn đã nhận ra dù cho một con kiến c.h.ế.t đi cũng làm cho Vũ Sơ Yến đau lòng. Nhưng chỉ có một mình hắn, cũng có c.h.ế.t đi cũng không khiến cô ngoái nhìn một cái.
Vũ Sơ Yến vẫn không từ bỏ, cô bò lại chỗ Rùa thần, nắm cấu quần của ông ấy mà van xin: “Rùa thần, ta cầu xin ngài hãy giúp đỡ Tô Mục Dương đi. Cho dù ông có muốn ta làm gì ta cũng đều sẽ đáp ứng ông.”
Thế nhưng Rùa thần giờ đây trong lòng đang vô cùng hả hê. Tô Mục Dương luôn sỉ nhục và chèn ép ông bây giờ sắo c.h.ế.t đi. Nỗi nhục nhã của ông trước kia sắp được rửa sạch. Nếu như không phải do hoàn cảnh hiện tại không tiện thì ông đã đến đ.â.m cho hắn thêm mấy nhát rồi. Rùa thần lạnh lùng đứng đó, không đoái hoài đến Vũ Sơ Yến, mặc cho cô khóc lóc van xin.
Kỷ Phương Cơ nhìn bộ dạng đã muốn tìm c.h.ế.t của Tô Mục Dương, tức thì không chần chừ tiếp tục tấn công. Tô Mục Dương một giây trước còn thở thoi thóp, giây sau đã đứng dậy, cây quạt trong tay hắn chớp mắt biến thành một con d.a.o đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c của Kỷ Phương Cơ. Nhưng mà đồng thời mũi roi của Kỷ Phương Cơ cũng đ.â.m vào bụng hắn.
Vũ Sơ Yến quay đầu, cô thất kinh bụm miệng ngăn để không nấc thành tiếng. Tô Mục Dương thật sự muốn tìm chết, nhưng hắn muốn kéo Kỷ Phương Cơ cùng c.h.ế.t với hắn. Tô Mục Dương loạng xoạng, phải nắm tóc của Kỷ Phương Cơ mới không ngã xuống. Kỷ Phương Cơ dường như bị đ.â.m vào chỗ hiểm, bây giờ chẳng còn nhúc nhích được nữa, chỉ còn m.á.u họng trào ra.
Tô Mục Dương run rẩy rút con d.a.o ra, sau đó lại dùng sức đ.â.m vào một lần nữa. Hắn ho khan mấy tiếng rồi nói: “Hôm nay Tô Mục Dương ta phụng theo di nguyện của Sơn thần đời trước đến báo thù cho con gái của ông. Kỷ Phương Cơ, xxx năm trước bà đã ở phía sau đầu xỏ, mượn oán niệm của tiên tơ mà xúi giục bà ta cùng con bà ta g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Lam thần, con gái của núi Xuyên Mộc. Điều đó khiến cho ngàn vạn sinh linh trên núi cao phẫn nộ không nguôi. Ngày này năm nay, vừa đúng là ngày giỗ của bà ấy, ta đến để tiễn bà một đoạn.”
“Tô Mục Dương, ta khen ngợi ngươi thật sự có bản lĩnh. Nhưng rất tiếc, ngươi đã bị ngươi ta lợi dụng rồi. Diệp Lam là mẹ của Lạc Trì Ngư, sao ngươi lại phải báo thù?”
Kỷ Phương Cơ miệng mồm đầy máu, muốn thảm hại bao nhiêu có bấy nhiêu nhưng vẫn cười nhạo Tô Mục Dương. Điều đó ngược lại làm Tô Mục Dương rút d.a.o ra rồi xiên cho bà ta một nhát nữa. Nhìn Kỷ Phương Cơ run rẩy như một con chuột, Tô Mục Dương nói: “Đây là lời hứa của ta với Sơn thần đời trước, không liên quan gì tới Lạc Trì Ngư. Diệp Lam có ơn với ta như mẹ, ta báo thù cho bà ấy thì có gì sai. Còn bà, bà mới là tội đáng muôn chết. Nếu như bà không g.i.ế.c cô Diệp Lam thì Lạc Trì Ngư cũng sẽ không biến thành như thế. Ta và hắn cũng không phải từ thân thiết như anh em mà trở mặt tới mức này. Nếu không phải do bà, tất cả mọi chuyện sẽ không tồi tệ như thế, biển và núi sẽ không trở mặt với nhau.”
“Có tình có nghĩa như thế, ngươi không nghĩ sau khi ngươi c.h.ế.t đi, núi Xuyên Mộc sẽ không người cai quản ư?”
“Tre già măng mọc. Sau hoàng hôn, ngày mai mặt trời sẽ lại mọc lên. Kỷ Phương Cơ, chỉ có người lòng đầy tham luyến như bà mới sợ hãi sinh tử luân hồi. Tô Mục Dương ta từ khi sinh ra không có dục vọng, đến nay cũng đã không còn chấp niệm gì với cuộc đời này. Trước khi c.h.ế.t có thể thực hiện lời hứa năm xưa, xem như đã viên mãn rồi.”
Tô Mục Dương vừa mới dứt lời đã rút con d.a.o ra, sau đó ngã xuống đất. Kỷ Phương Cơ cũng không còn đứng được, bà ta thậm chí còn không kịp để lại một lời trăn trối. Khi Kỷ Vấn Hành đến và nắm lấy bàn tay đầy vết thương của bà ta thì bị bàn tay bà ta siết chặt. Cho dù Kỷ Vấn Hành có gỡ thế nào cũng không gỡ ra. Có lẽ, Kỷ Phương Cơ sống một cuộc đời đầy chấp niệm và tham luyến. Chỉ lo đi tới đích mà bỏ quên quãng đường đi thú vị và hạnh phúc biết bao nhiêu.
Bà ta chỉ lo giành lấy một thứ vĩnh viễn không thể có được mà đánh đổi tất cả những gì đang có. Con trai tài giỏi, bộ tộc hùng mạnh, nhan sắc yêu kiều. Để khi hoá quỷ c.h.ế.t đi vẫn là hai bàn tay trắng và không kịp nói một lời trăn trối.
“Tô Mục Dương!”
Vũ Sơ Yến hét lên như muốn xoé toạt cả bầu trời. Cô luống cuống ôm lấy thân xác Tô Mục Dương, liên tục lắc đầu nói: “Sao mọi chuyện lại như thế này? Tại sao các người đều liên tục xảy ra chuyện thế này.”
Tô Mục Dương m.á.u tươi đầy miệng, hắn vừa hước hước vừa nói: “Sơ Yến, xin lỗi. Xin lỗi vì đã không cứu bà ấy, xin lỗi vì đã để em phải thất vọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-dau-hai-than/chuong-55.html.]
“Đừng nói gì nữa, ta đã tha thứ cho ngài lâu rồi. Bây giờ phải làm cách nào để cứu được ngài đây, ngài mau nói đi, ta nhất định sẽ cứu ngài.”
Vũ Sơ Yến khóc lớn, lúc cô mếu máo thật sự rất khó coi. Tô Mục Dương cảm thấy trước lúc ra đi được cô khóc tiễn cũng không tồi chút nào. Hắn muốn gắng gượng đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng không thể, chỉ đành tiếc nuối mỉm cười mà nói: “Ta đã không thể cứu được nữa rồi!”
“Ngài nói gì vậy chứ, ta không hiểu ngài đang nói gì cả. Ngài là thần kia mà, là thần sao có thể c.h.ế.t được. Không thể nào, không thể nào...”
“Sơ Yến, ai rồi đều sẽ c.h.ế.t đi. Sinh tử vô thường, xin em đừng đau buồn. Sơ Yến, ta có một thứ muốn tặng cho em. Sau khi ta ra đi, em hãy lên ngôi nhà cũ ở sườn núi, ta đã đặt nó ở trên giường.”
“Ta không muốn, ta không muốn! Nếu ngài muốn tặng ta thì hãy đích thân đưa ta đi lấy. Ta không muốn lên núi một mình đâu, ta sợ thú canh cửa sẽ cắn ta.”
Vũ Sơ Yến dường như đang cố chọc cười Tô Mục Dương. Hắn cũng không phụ lòng cô, nở một nụ cười gượng gạo rồi nói: “Bọn chúng rất thích em, sao lại cắn em được chứ.”
Vũ Sơ Yến cúi đầu xuống tựa vào đầu Tô Mục Dương. Cô cảm nhận được hô hấp của hắn đã dần tàn. Khó mà diễn tả được tâm trạng của cô lúc này. Cô đã từng yêu Tô Mục Dương, cũng đã từng hận Tô Mục Dương. Nhưng sau tất cả, cô nhận ra Tô Mục Dương là người cô độc và đáng thương biết chừng nào. Cả cuộc đời hắn chưa từng có dục vọng riêng của bản thân. Hắn chỉ là đang tồn tại, tồn tại để thực hiện một lời hứa mà thôi.
Vũ Sơ Yến vỗ vỗ bàn tay của Tô Mục Dương rồi nhẹ nhàng nói: “Tô Mục Dương, ngài có thể không đi không. Ngài đi rồi, làng Vũ Trạch phải làm thế nào, núi Xuyên Mộc phải làm thế nào?”
“Rồi sẽ có người thay ta bảo vệ họ.”
Vũ Sơ Yến nhận ra giọng của Tô Mục Dương nhỏ dần, dường như không có sức lực nữa. Cô ngẩng đầu nhìn, thấy hắn đã dần nhắm mắt, hơi thở yếu ớt như ngọn đèn trước gió lớn. Tim Vũ Sơ Yến đập mạnh vài nhịp, nhưng cô vẫn cố trấn tĩnh. Đưa tay sờ lên má Tô Mục Dương, cô dịu dàng hỏi: “Tô Mục Dương, ngài còn có di nguyện gì không?”
Tô Mục Dương khẽ lắc đầu, yếu ớt nói: “Không có!”
Bàn tay của Vũ Sơ Yến run rẩy gần như không thể kiểm soát, nước mắt liên tục rơi xuống. Tô Mục Dương lấy hơi vài giây rồi nói tiếp: “Giúp ta chuyển lời tạm biệt tới Lạc Trì Ngư.”
Tạm biệt, nhất định rồi sẽ có ngày được gặp lại.
Trước khi nhắm mắt, Tô Mục Dương lờ mờ nhìn thấy Diệp Lam đang đến đón hắn. Diệp Lam đã giữ lời hứa với hắn lúc trong ảo ảnh, chờ hắn đi cùng bà. Tất cả những sinh linh trên thế gian đều giống nhau, trước khi c.h.ế.t đi đều sẽ nhớ lại lúc mình vừa được sinh ra. Tô Mục Dương cũng thế, hắn bất giác nhớ lại tất cả những chuyện lúc nhỏ.
Tô Mục Dương không biết ai đã sinh ra hắn, bởi vì lúc hắn mở mắt thì không có ai bên cạnh cả. Lúc đó, người mà hắn nhìn thấy đầu tiên chính là Diệp Lam. Khi đó Diệp Lam còn rất trẻ, bà vẫn chưa lấy Lạc Phổ. Diệp Lam tìm thấy Hồ Ly chín đuôi màu trắng nhỏ nằm cuộn đuôi trong hang đá nhỏ bên sườn núi. Sau khi đợi cha mẹ hắn trở lại một ngày một đêm nhưng không thấy bọn chúng trở về, Diệp Lam bèn sai muôn thú dựng cho hắn một ngôi nhà nhỏ bên cạnh đó.
Tô Mục Dương rất có khí phách, cho dù vừa mới sinh ra nhưng lại không có một con thú nào dám tới gần và làm hại hắn. Tô Mục Dương lớn cũng rất nhanh, hắn lại thanh khiết và không có một chút tạp niệm. Diệp Lam vô cùng thích hắn, sai những thú trưởng lão của núi dạy hắn tu hành. Tô Mục Dương trời sinh được núi cao độ khí, bản tính lại thông minh cộng thêm tâm sạch như trăng, cho nên tu hành rất nhanh chóng.
Chỉ qua ba năm, Hồ Ly nhỏ ngày nào đã tu luyện thành hình người. Diệp Lam vô cùng vui vẻ, đặt tên cho hắn là Tô Mục Dương.