Cô Dâu Hải Thần - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-05-09 09:55:23
Lượt xem: 304
Chương 45 (Âm mưu to lớn)
Ngay lúc này tại hồ ngôi đình bên cạnh hồ Phục Sinh, Lạc Trì Ngư hỏi Chu Phục Sinh: “Rùa thần đâu, sao gần đây không nhìn thấy ông ta nữa. Ta và ngươi đã c.h.ế.t đi sống lại vẫn không thấy ông ta đâu?”
Chu Phục Sinh khom người nói: “Hải thần, Rùa thần ông ta phụng mệnh ngài đi điều tra đến nay vẫn chưa về.”
“Ông ta đi đầu thai luôn à? Vậy còn Hải Ly thì sao?”
“Hải Ly vẫn không thấy động tĩnh gì.”
Lạc Trì Ngư nở một nụ cười bí hiểm rồi nói: “Cho người theo dõi Rùa thần, ta không tin ông ta.”
“Không phải trước đây ông ấy là trợ thủ đắc lực của ngài hay sao?”
Chu Phục Sinh có chút khó hiểu hỏi. Thấy Lạc Trì Ngư nhìn mình, hắn khom người nói: “Thuộc hạ đã nhiều lời rồi.”
“Không phải, chỉ là ngươi so với trước kia, bây giờ đã trông có sự sống hơn rồi. Bây giờ ít ra ngươi còn có chút hứng thú với lí do, không như trước kia, giống hệt một vũ khí g.i.ế.c người. Chu Phục Sinh, ngươi không có người thân nên có lẽ không hiểu. So với một kẻ không có m.á.u mủ, người ta sẽ chọn đứng về phía người thân của mình.”
Chu Phục Sinh im lặng lắng nghe Lạc Trì Ngư nói một tràng giang đại hải. Hắn nghe rất nghiêm túc, chỉ là không biết hắn có hiểu được câu nào hay không. Chỉ là nghe Lạc Trì Ngư khen hắn bây giờ rất có sự sống, điều đó làm hắn thấy rất vui. Lạc Trì Ngư cũng thật là hiểu Chu Phục Sinh cho nên không trông mong gì cả. Sau khi giống như tự nói một mình, hắn hỏi tiếp: “Bây giờ nói kết quả điều tra kia của ngươi đi. Lúc cô ấy đến đây và rơi xuống biển mất trí nhớ, là ai đã cứu cô ấy?”
“Lúc đó khi Hải mẫu rơi xuống nước thật ra không có ai cứu cả.”
Nghe Chu Phục Sinh nói, Lạc Trì Ngư cau mày ngạc nhiên hỏi: “Không có ai cứu, vậy cô ấy làm sao lên bờ được?”
Chu Phục Sinh thực chất theo lời Lạc Trì Ngư âm thầm điều tra tất cả những chuyện liên quan đến Vũ Sơ Yến. Hắn nghiêm túc nói: “Đây chính là điều mà thần nghi ngờ. Lúc đó rõ ràng do quỷ biển đã kéo cô ấy xuống, đây nhất định là đã có người muốn g.i.ế.c cô ấy.”
Kết quả hoàn toàn ngoài dự liệu của Lạc Trì Ngư. Hắn sớm biết đã có người giở trò, chỉ là không ngờ người đó lại ra tay sớm như vậy. Trầm ngâm một lúc, hắn nói: “Có phải ngươi muốn nói chính biển cả đã cứu cô ấy ư?”
Lạc Trì Ngư cảm thấy khả năng này không phải là không thể xảy ra. Ví như lần đó cũng vậy, biển cả đã cứu mạng Vũ Sơ Yến. Nhưng rốt cuộc ai là người đã làm những chuyện đó. Ai là người biết Vũ Sơ Yến có mệnh cô dâu Hải thần?
Lúc trước Rùa thần đã từng nói không hề nhận ra Vũ Sơ Yến là cô dâu của Hải thần. Ngay cả việc Vũ Sơ Yến đổi mặt cũng rất mơ hồ, tại sao ông ta không truy cứu chuyện đó. Còn cả chuyện tế thần, tất cả, tất cả đều giống như một trò đùa. Cho dù Tô Mục Dương đã che giấu trên người Vũ Sơ Yến, nhưng với đạo hạnh của Rùa thần không thể không nhận ra điều gì đó.
Vũ Sơ Yến bị một tên đào vàng trong núi đánh ngất rồi bán cho nhà họ Vũ để tế thần thay, đây chắc chắn không phải là trùng hợp. Làng Vũ Trạch sống tách biệt với bên ngoài, đã rất lâu không có người ngoài vào làng. Càng huống hồ nơi này nhìn từ bên ngoài đều là biển núi hiểm trở, sương mù che mờ.
Nếu như Vũ Sơ Yến không phải có hẹn với nơi này thì chưa chắc đã vào được. Càng đừng nói dân làng xem nhau như ruột thịt, Thánh Cô đạo hạnh không tệ. Nếu như lọt vào một tên đào vàng, bọn họ không thể nào lại nhắm mắt làm ngơ như thế được. Vũ Sơ Yến lại càng khó bắt được, cô có một sức sống mãnh liệt, giỏi ứng phó với mọi việc. Ngay cả đám ma quỷ còn không bắt được cô, huống chi chỉ là một tên đào vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-dau-hai-than/chuong-45.html.]
Trong lòng Lạc Trì Ngư đưa ra hai giả thuyết. Thứ nhất là Vũ Sơ Yến thật sự có vấn đề, cô ta không dám tự mình hiến tế, sợ về đến Hải cung sẽ bị phát hiện. Thứ hai là có người không muốn hắn và Vũ Sơ Yến có cơ hội gặp nhau dù là nhỏ nhất. Vì vậy người đó cố tình điểu khiển mọi việc, để cho Vũ Sơ Yến dứt khoác gả cho Tô Mục Dương. Tô Mục Dương cả đời chỉ có một dục vọng là Vũ Sơ Yến, một khi cô gả cho hắn, dù có c.h.ế.t hắn cũng không trả người.
Dù là giả thuyết nào đi chăng nữa thì Tô Mục Dương đã nói hắn không g.i.ế.c Vũ Sơ Yến thật sự. Vậy thì Vũ Sơ Yến thật sự đó rất có khả năng là chủ mưu. Hải tộc lớn như vậy, biết bắt đầu tìm từ đâu đây chứ.
Chu Phục Sinh nãy giờ luôn yên lặng quan sát Lạc Trì Ngư, hắn đã phần nào hiểu được Lạc Trì Ngư đang nói đến điều gì. Hắn hỏi: “Hải thần, liệu có khi nào kẻ đó cùng một giuộc với Kỷ Vấn Hành hay không?”
Nghe Chu Phục Sinh hỏi, Lạc Trì Ngư im lặng một lát rồi lắc đầu nói: “Không thể! Ngươi có nhớ sau khi Hải mẫu về nhà họ Vũ thù xảy ra việc quỷ thú ở nông trại nhà họ hay không?”
Chu Phục Sinh cố gắng nhớ lại, sau đó mù mờ gật đầu. Lạc Trì Ngư nói tiếp: “Theo như lời ông Vũ thì ông ấy luôn nghĩ đó là do ta làm. Nhưng khi đó Tô Mục Dương hỏi thì ông ấy đã nói là một con cá...Vũ Côn tộc. Theo như tình hình lúc đó, chắc hẳn là Kỷ Vấn Hành và Vũ Sơ Yến đó đang đấu đá lẫn nhau.”
Chu Phục Sinh mơ mơ hồ hồ, cuối cùng hiểu ra, hắn nói: “Vậy có nghĩa là lúc đó Hải mẫu chỉ bị vạ lây. Đám quỷ thú đó thật sự không phải là đến để ám Hải mẫu?”
Lạc Trì Ngư khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy nói: “Trông chừng cô ta cho kĩ, ta phải đến núi Xuyên Mộc bái tế mẹ ta.”
“Hải thần, giỗ của mẹ ngài là ngày mai kia mà?”
Chu Phục Sinh nói với theo bóng lưng của Lạc Trì Ngư. Lạc Trì Ngư đã đi khuất từ lúc nào, Chu Phục Sinh ngẩng đầu nhìn xung quanh Hải cung có vẻ yên bình này, dự cảm một điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra.
Lạc Trì Ngư sở dĩ phải đi bái tế mẹ hắn sớm hơn một ngày là bởi vì câu nói kia của Tô Mục Dương. Lúc hắn từ núi Xuyên Mộc về đã điều tra lại cái c.h.ế.t của mẹ hắn nhưng không có kết quả. Tuy nhiên lời nói của Tô Mục Dương hắn rất tin tưởng. Tô Mục Dương nói ngày giỗ của mẹ Diệp Lam, hắn sẽ đi g.i.ế.c Kỷ Phương Cơ.
Lạc Trì Ngư chính là muốn cùng đi với Tô Mục Dương nên mới lên núi Xuyên Mộc. Dọc đường hắn luôn nghĩ về khoảng thời gian hắn đã bị nhốt trong đền Hải thần. Tại sao Kỷ Vấn Hành lại lấy được Xuyên Vân tự kia để mở cấm chú nuôi quỷ?
Tuy rằng Lạc Trì Ngư không có hứng thú với quyển cổ tự đó. Nhưng nó vốn được đặt ở đền thờ của cha hắn và được Hải binh tài giỏi canh giữ. Cho dù Kỷ Vấn Hành có tài giỏi cỡ nào đi nữa cũng không thể lấy món đồ quý giá như vậy ra khỏi Hải cung mà không một ai mảy may phát hiện.
Lạc Trì Ngư hiện tại có chút hối hận, hắn sống sung sướng quen rồi, chưa từng đề phòng kẻ nào cả. Cho nên bây giờ cảm giác có chút hấp thụ không nổi, trí thông minh cả đời của hắn dùng hết vào lúc này cũng không đủ. Hiện tại không lo được nhiều như vậy, cùng Tô Mục Dương đến vực Tử Vụ một chuyến, nhân tiện xem xem có thể cứu Vũ Sơ Yến ra hay không.
Hắn vẫn luôn ở Hải cung bày binh chờ đợi Kỷ Vấn Hành dấy binh tạo phản để thanh trừ một lần. Nhưng mỗi đêm hắn đều không thể chợp mắt, cơm không ăn nổi, không phút giây nào là không lo lắng cho Vũ Sơ Yến. Lạc Trì Ngư ngoài cứng trong mềm, người ngoài đều cảm thấy trong mắt hắn, Hải mẫu kia chẳng đáng là gì.
Vũ Côn tộc là tộc lớn thứ hai chỉ sau Hải tộc. Bọn họ có cả một vực Tử Vụ làm địa bàn riêng hàng ngàn năm nay. Trước đây cha hắn cũng không dám gây sự với bọn họ. Với gốc rễ như vậy, không phải muốn tiêu diệt là tiêu diệt ngay được. Bọn họ cũng có luật lệ riêng, muốn diệt trừ một tộc lớn mạnh như thế cần phải có đầy đủ chứng cứ đanh thép, và các tộc khác đứng về phe mình.
Cứ nghĩ một hồi, Lạc Trì Ngư đã lên đến đồi hoa Mẫu Tử. Thắp vội cho mẹ hắn một nén nhang rồi nhanh chóng đi về phía đỉnh núi. Nhưng hắn cảm giác không đúng lắm, dù giờ là ban đêm nhưng Tô Mục Dương lại không hề có ở trên núi. Tô Mục Dương sẽ không xuống núi vào ban đêm, vậy có khi nào...
Có một cái bóng trắng bay lướt qua, là một con quỷ núi. Lạc Trì Ngư nắm đầu nó giữ lại, quỷ núi giãy giụa mấy cái rồi nói: “Hải thần, ngài tha cho ta đi. Dù ta có là quỷ núi nhưng ta ăn chay, cũng không dữ tợn như quỷ biển của ngài.”
Lạc Trì Ngư nới lỏng tay, hắn gấp gáp hỏi: “Sơn thần nhà ngươi đâu?”
“Sơn thần ư? Chẳng phải ngài ấy đi xuống Hải giới rồi sao. Trước khi đi còn dặn dò chúng tôi giữ núi cẩn thận, ngài ấy đi Hải giới bái tế Diệp Lam thần vài ngày mới có thể quay về.”