Cô Dâu Hải Thần - Chương 35
Cập nhật lúc: 2024-05-09 09:52:10
Lượt xem: 346
Chương 35 (Trở về quá khứ)
Vừa nhìn thấy bóng dáng Vũ Sơ Yến, Chu Phục Sinh đã vội đưa tay ra nói: “Hải mẫu, nắm lấy tay của thần!”
Chu Phục Sinh nếu không phải hắn nghi ngờ hồ nước có vấn đề thì cho dù có cho vàng hắn cũng không dám bảo Vũ Sơ Yến nắm tay mình. Vũ Sơ Yến không nghĩ nhiều như vậy, lúc cô vươn tay ra định nắm tay Chu Phục Sinh thì bất ngờ nghe thấy bên dưới đáy hồ có một giọng nói vang lên: “Vũ Sơ Yến, ngươi không muốn biết quá khứ của mình như thế nào sao?”
“Ai?”
Vũ Sơ Yến quay đầu nhìn xuống, mặt hồ yên lặng không có bất cứ thứ gì ngoài cô. Chu Phục Sinh thấy tình thể không ổn, vội vươn tay tới nắm lấy tay Vũ Sơ Yến. Cảm giác bàn tay của Vũ Sơ Yến mềm mại đến lạ, khiến người ta không thể kìm được những suy nghĩ lung tung khi chạm vào nó.
Chu Phục Sinh cắn môi kìm nén cơn hồ đồ của bản thân, hắn vừa kéo Vũ Sơ Yến vừa nói: “Hải mẫu, không được d.a.o động. Một khi có ý nghĩ gì đó, ngài sẽ bị chính nó kéo lại vào hồ. Đã trải qua ba mộng thử thách, nếu lại rơi vào mộng thứ tư, e là khó lòng thoát được.”
“Vũ Sơ Yến, ngươi hèn nhát trốn tránh như vậy thật sao?”
Giọng nói dưới hồ càng lớn lên, như muốn lấn át cả Chu Phục Sinh. Vũ Sơ Yến còn nghe thêm những tiếng khóc lóc của phụ nữ và tiếng thở dài của đàn ông.
Không được, đây chỉ là ảo giác mê hoặc, cô không thể lại bị những thứ tà môn này kéo vào. Nhưng ý nghĩ đó chỉ tồn tại cho đến khi giọng nói đàn ông thở dài kia vang lên: “Trả con cho ta, biển cả hãy trả con cho ta.”
Vợ chồng quỷ không mặt! Không phải chứ, sao có thể trùng hợp như thế? Bọn họ rốt cuộc là ai, sao lại đòi biển cả trả con lại cho bọn họ. Có khi nào là cha mẹ của những trinh nữ bị hiến tế trước đây hay không. Nhưng nếu như thế sao lại tìm cô đòi kia chứ. Vũ Sơ Yến bối rối không thôi, cô hỏi Chu Phục Sinh: “Ngươi có nghe gì hay không?”
“Hải mẫu, đừng nghe!”
Chu Phục Sinh khẩn trương hét lên, hắn mau chóng kéo tay Vũ Sơ Yến nhưng đã quá muộn. Vũ Sơ Yến cảm nhận được cổ chân cô như bị thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào, sau đó dùng lực rất mạnh kéo cô xuống. Chu Phục Sinh thất thế, bàn tay Vũ Sơ Yến tuột khỏi tay hắn. Nhìn Vũ Sơ Yến từ từ bị kéo xuống nước, hắn trân trối nhìn theo, vẻ mặt như không thể nào tin nổi.
Sáu năm trước, Vũ Sơ Yến là một nhà báo du lịch thám hiểm, cô lên kế hoạch cho chuyến đi đến ngôi làng Vũ Trạch cổ xưa này. Làng Vũ Trạch có tuổi đời rất xưa, là ngôi làng cổ duy nhất còn tồn tại. Những tập tục và sinh hoạt của ngôi làng đều tách biệt với thế giới bên ngoài. Nhưng điều đặc biệt là, Vũ Sơ Yến có niềm đam mê bất diệt đối với câu chuyện thần thoại ở ngôi làng này, tập tục xăm hình Thuồng Luồng.
Ban đầu cô không hề nói sự thật với hai đồng nghiệp của mình, chỉ có cha mẹ cô biết và ra sức ngăn cản cô. Nhưng Vũ Sơ Yến không chùn bước trước sự ngăn cản đó, cô cứ thể xách balo lên đường. Vũ Sơ Yến có ba cái tên, tên thật sự của cô là Ngô Phương Như, con gái một trong gia đình kinh doanh khá giả. Ngô Phương Như tốt nghiệp đại học khoa báo chí và đang làm việc tại một toà sạn nổi tiếng.
Sau chuyến đi ấy, cô được báo tử và ở lại ngôi làng Vũ Trạch này với một thân phận mới. Cha mẹ ruột của cô ở thành phố đau buồn tột độ, đau ốm triền miên.
Vũ Sơ Yến nhớ lại tất cả. Nhớ hết những kí ức của hai mươi mấy năm sống trên đời. Số phận của cô cũng quá đỗi li kì, hệt như một bộ phim dài tập. Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một căn phòng vô cùng hiện đại. Là căn phòng của cô ở nhà trước khi đi đến làng Vũ Trạch. Cô sờ soạng khắp người, cảm giác vô cùng chân thật. Chẳng lẽ bị quỷ nắm chân một cái là có thể trở về quá khứ ư?
Hôm nay là ngày bao nhiêu?
Vũ Sơ Yến nhìn đồng hồ trên bàn bên cạnh giường, là ngày x tháng x năm x. Thời điểm này chính là sáu năm trước, trước khi cô đến làng Vũ Trạch một tuần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-dau-hai-than/chuong-35.html.]
“Á!”
Vũ Sơ Yến tự nắm tóc mình, hoang mang tột độ. Cảm giác không giả tạo một chút nào, đau đến sắp nổ cả da đầu, suýt nữa thì rụng hết tóc. Vũ Sơ Yến nhảy vội xuống giường tới bàn trang điểm soi gương thì ôi thôi mẹ ơi, sao cô vẫn mang khuôn mặt của Vũ Sơ Yến thật sự vầy nè.
Lúc này có người đẩy người đẩy cửa phòng bước vào, Vũ Sơ Yến quay đầu nhìn, là mẹ ruột của cô. Trên tay bà còn bưng thêm một ly sữa, đây chính là thói quen trước đây của cô, mỗi ngày khi thức giấc đều uống một ly sữa nóng. Trong lòng Vũ Sơ Yến lâng lâng khó tả, cảm giác được quay về trước kia, sống một cuộc sống bình thường thật tốt biết bao nhiêu.
“Sơ Yến, sao con lại la hét như thế. Mới sáng sớm đã tinh thần không ổn ư, có cần đến bệnh viện không?”
Mẹ cô vừa đặt ly sữa lên bàn đã đưa tay sờ trán cô, lo lắng hỏi. Chỉ có tấm gương kia mới nhìn thấy khuôn mặt của Vũ Sơ Yến kinh hoảng và hoang mang tới mức nào. Rõ ràng cô đã được quay về, nhưng sao cả khuôn mặt và cái tên vẫn như thế chứ. Cô đưa tay nhéo vào mặt một cái rõ đau, sau đó lại không kìm được mà la lên.
“Sơ Yến, con bị ốm thật rồi. Mẹ xem mẹ xem, để mẹ gọi cho Vấn Hành đến xem con.”
Mẹ cô loay hoay lấy điện thoại di động trong túi rồi ra ngoài gọi điện thoại. Vũ Sơ Yến còn chưa hết đau thì lại phải hú vía một phen khi nghe cái tên Vấn Hành kia. Cô cố mà nhớ xem trước đây cô có quen ai tên là Vấn Hành hay không. Nhưng nghĩ mãi, người bạn mà mẹ cô biết chỉ có thể là người bạn trai mai mối kia, nhưng anh ta đâu có phải tên là Vấn Hành. Loại tên kì lạ này chắc chỉ có đám thần trong làng Vũ Trạch dùng mà thôi.
“Mẹ gọi cho nó rồi, giao con lại cho nó đó.”
Vũ Sơ Yến đưa tay ôm trán, cô hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần cao độ. Điện thoại di động của cô trên bàn vang lên, là tin nhắn từ một ai đó, cả tên người gửi và nội dung đều là tiếng Anh. Vũ Sơ Yến lúc này chẳng khác gì nhìn thấy cổ ngữ, năm năm trôi qua vì lo làm sao để tiếp tục sinh tồn mà ngay cả tiếng mẹ đẻ còn suýt quên mất, huống chi là ngoại ngữ.
Không lâu sau, có tiếng người gõ cửa. Vũ Sơ Yến lên tiếng nói: “Mời vào!”
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Vũ Sơ Yến không thể không thấy sốc. Bởi vì kẻ vừa vào không ai xa lạ, hắn chỉ là Kỷ Vấn Hành. Kỷ Vấn Hành mặc một bộ đồ hiện đại, tuy nhiên tóc tai vẫn như cũ.
“Kỷ Vấn Hành?”
Vũ Sơ Yến nhìn Kỷ Vấn Hành đang tiến lại gần mình, cô chuẩn bị né xa. Nào ngờ hắn có chút không vui nói: “Sơ Yến, sao em lại tránh anh? Anh là bạn trai của em mà.”
Vũ Sơ Yến thề rằng dù cho đầu óc cô có hỏng đi chăng nữa nhưng vẫn chưa tới nổi hồ đồ như thế. Người bạn trai mai mối trước đây của cô vốn là một người khác. Đến đây, Vũ Sơ Yến đã biết mọi chuyện rất có thể là do Kỷ Vấn Hành phía sau thao túng. Và cô hiện tại không phải được quay về quá khứ mà vẫn còn ở trong giấc mộng của hồ Phục Sinh.
“Kỷ Vấn Hành, ngươi muốn gì?”
Nhìn ánh mắt kì lạ của Vũ Sơ Yến, Kỷ Vấn Hành bật cười một tiếng rồi nói: “Vũ Sơ Yến, cô thông minh lắm. Ngay cả mộng của hồ Phục Sinh cũng không thể lừa được cô. Chỉ có điều, bây giờ cô đã thoát khỏi Lạc Trì Ngư và được quay về với cuộc sống vốn có trước kia. Chẳng lẽ cô không muốn ở lại đây hay sao, sống tự do tự tại, còn có một người bạn trai tài giỏi là ta.”
“Kỷ Vấn Hành, ngươi đúng là một tên điên. Lạc Trì Ngư nhất định sẽ đến, hắn sẽ không để yên cho ngươi đâu.”
Vũ Sơ Yến vô cùng e ngại Kỷ Vấn Hành, ở trên người hắn có một loại cảm giác khiến cô vừa kinh hãi vừa khinh bỉ. Kỷ Vấn Hành dựa người vào thành giường, nhướn mày nói: “Hắn có bản lĩnh đó hay không? Hắn bây giờ đến Vẫn ngọc còn không lấy lại được. Chỉ sợ chưa đến được nơi này đã phải bỏ mạng rồi. Nếu như cô không thích nơi này, chúng ta có thể về vực Tử Vụ. Đám Mị Linh thú ở đó vô cùng thích cô.”
Vũ Sơ Yến đột nhiên như tìm thấy một tia hy vọng. Kỷ Vấn Hành vẫn chưa biết Lạc Trì Ngư đã lấy lại được Vẫn ngọc. Nếu như có Vẫn ngọc, Lạc Trì Ngư có thể đến được nơi này. Vũ Sơ Yến cảm thấy ở bên cạnh Lạc Trì Ngư còn đỡ hơn, dù sao hắn cũng không phải loại tàn nhẫn cho lắm. Nhưng Vũ Côn tộc này, chỉ cần nghĩ đến Kỷ Phương Cơ kia là cô đã cảm thấy rùng mình rồi.