Cô Dâu Hải Thần - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-05-09 09:45:40
Lượt xem: 505
Chương 15 (Tô Mục Dương lộ diện thân phận)
Vũ Sơ Yến sai người làm thịt một con gà. Cô và Tô Mục Dương đều đứng bên cạnh nhìn, những gì cô thấy bất quá cũng chỉ là một con gà bình thường mà thôi. Nhưng xem ra Tô Mục Dương lại không phải như thế, nhìn biểu cảm biến hoá trên mặt hắn, đoán chừng chuyện rất nghiêm trọng.
Trong mắt Tô Mục Dương, con “gà” kia lúc bị làm thịt kì thực vô cùng oán hận hắn. Nó luôn quay đầu nhìn hắn thống khổ, sau đó còn mở to miệng muốn cắn hắn. Nhưng hắn thay đổi sắc mặt không phải vì thế, mà là vì cái làn khói tím nhạt ở phía trên điều khiển con gà. Màu tìm nhạt, mùi của nước biển, vực Tử Vụ... Đám quỷ này thật sự là do Kỷ Vấn Hành sai khiến sao?
Kỷ Vấn Hành vốn không có lí do gì để hại nhà họ Vũ cả. Trừ phi...
Nếu đúng như vậy, Kỷ Vấn Hành này thật sự mưu mô không ít. Hắn đã biết trước Vũ Sơ Yến chính là cô dâu Hải thần tương lai. Sau đó hắn cố ý sai đám quỷ này tới nông trại của nhà họ Vũ để điều khiển bọn họ. Bắt Tô Lệ Á làm thế thân tế thần, sau đó đoán được Tô Mục Dương nhất định sẽ cứu Tô Lệ Á. Nhưng tại sao hắn biết nhất định Tô Mục Dương sẽ để cho Tô Lệ Á trở thành Vũ Sơ Yến cơ chứ.
Không thể nào! Dù Kỷ Vấn Hành có thuật đọc tâm đi chăng nữa cũng không thể đọc được Sơn thần. Hắn không có đạo hạnh cao tới như thế. Nói như vậy, khả năng phán đoán của hắn thật sự đáng gờm. Nay đám quỷ này đã bám trụ bên cạnh Vũ Sơ Yến, Tô Mục Dương lại không thể một lần tiêu diệt hết bọn chúng. Không biết Kỷ Vấn Hành này đang suy tính điều gì. Hiện tại không chỉ phải đối phó với Lạc Trì Ngư mà còn thêm một Kỷ Vấn Hành.
Tô Mục Dương nhân lúc người làm không chú ý mà đã bóp c.h.ế.t con quỷ kí sinh trên con gà. Vũ Sơ Yến lo lắng hỏi: “Sao rồi?”
“Đám quỷ này đã bám trụ ở đây, chắc chắn là có người đã sai khiến. Nhưng kẻ đó làm sao biết được thân phận của cô?”
Tô Mục Dương không dám nói suy đoán của mình cho Vũ Sơ Yến. Mà Vũ Sơ Yến lúc nào cũng chỉ nhớ tới một kẻ mà cô ghét: “Hải thần? Là ông ta làm sao?”
“Không thể là hắn! Cô nghĩ kĩ lại một chút, có phải hắn chỉ theo cô khi cô ở trong đền ra hay không? Với tính cách của hắn, sẽ không nhẫn nhịn lâu như vậy đâu.”
Tô Mục Dương quen biết Lạc Trì Ngư rất lâu rồi. Lạc Trì Ngư tính tình nóng nảy, thích dùng bạo lực. Hắn sẽ không thể mưu kế thâm sâu, nhẫn nhịn bao lâu thế đâu. Vũ Sơ Yến chấp niệm với Hải thần cũng rất lớn, cô nói: “Trước đây tôi đã từng bị gọi tên rất nhiều lần, chính xác là giọng của Hải thần.”
“Không thể nào! Chỉ là một giọng nói không thể chứng minh được điều gì. Phía sau chuyện này chỉ sợ là một mưu kế đã được chuẩn bị từ lâu.”
Đúng vậy, chỉ sợ tất cả mọi chuyện đều có người phía sau dàn xếp. Chuyện trước đây Vũ Sơ Yến rơi xuống biển mất trí nhớ, cho đến chuyện tế thần. Chuyện Thánh Cô sai Vũ Sơ Yến vào đền Hải thần để hắn theo cô ra. Tô Mục Dương len lén nhìn Vũ Sơ Yến, thấy cô im lặng như đang suy nghĩ gì đó nên hắn cũng không nói thêm gì.
Cuối cùng sau mấy tháng, nhà họ Vũ cũng có thể ăn được một con gà luộc. Tô Mục Dương ở lại chơi cũng khá lâu, tới tận bữa cơm chiều vẫn chưa về. Trên bàn ăn, Trần Tuyết liên tục gắp thịt gà cho Vũ Sơ Yến. Tô Mục Dương không động đũa, hắn quan sát Vũ Nhị bên cạnh cũng không hề động đũa.
Vũ Nhị cứ luôn nhìn đĩa thịt gà trên bàn một cách đầy khó hiểu và lo lắng. Tô Mục Dương thấy thế liền mời ông ra sân đi dạo một chút. Tô Mục Dương không ngờ rằng Vũ Nhị cũng rất không bình thường, ông ta hỏi: “Cậu là ai?”
Mấy câu hỏi danh tính này có phải gần đây xảy ra nhiều rồi không? Tô Mục Dương vẫn dáng vẻ như cũ, cúi người nói: “Tôi là Tô Mục Dương sống ở trên núi. Ông Vũ, không biết ông muốn hỏi điều gì?”
Vũ Nhị có chút cảnh giác nhìn Tô Mục Dương: “Cậu đã làm gì con gà đó? Cậu biết bao nhiêu về nông trại bị ám kia.”
“Ông Vũ, nếu ông đã biết rồi vậy tôi xin hỏi thẳng một câu, người đó là ai?”
Ông Vũ Nhị trầm ngâm một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không biết, kẻ đó chỉ nói hắn là Hải thần. Hắn bảo tôi đó binh lính của hắn để lại để bảo vệ con gái tôi, còn nói con gái tôi là Hải mẫu tương lai. Tôi vì quá hoảng sợ nên không biết phải làm thế nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-dau-hai-than/chuong-15.html.]
“Hải thần? Ông có thấy hình dáng của hắn như thế nào không?”
Tô Mục Dương lần đầu tiên cảm thấy ấm ức dùm Lạc Trì Ngư. Vũ Nhị lại như đang suy nghĩ, một lát sau mới tặc lưỡi nói: “Lúc đó tôi vì sợ quá nên mắt mũi gì cũng đều nhắm tịt cả. Một lần sau hắn đến là cách đó không lâu, tôi đã lén rình xem hắn. Tôi chỉ nhớ là...hắn hình như là một con cá màu tím, có bảy đuôi.”
“Cá Vũ Côn? Ông Vũ, hắn không phải là Hải thần.”
Là Kỷ Vấn Hành, lần này thì mọi nghi vấn trong lòng Tô Mục Dương đã từ từ được dở bỏ. Ông Vũ thấy thế càng ngạc nhiên hơn, ông hỏi: “Sao lại như thế, nếu như không phải Hải thần, vậy hắn là ai?”
“Hải thần vốn dĩ là chân thân một con Thuồng Luồng. Ông đã quên vì sao người của làng này có tập tục xăm hình Thuồng Luồng rồi sao? Con cá bảy đuôi đó là cá Vũ Côn, hắn là anh em khác mẹ với Hải thần.”
Vũ Nhị đổ mồ hôi trên trán, ông lấy tay lau mồ hôi, cố trấn tĩnh một chút rồi mới nói: “Nếu thật sự là như vậy, thì cậu là ai, tại sao lại biết được những thứ đó.”
Tô Mục Dương dõi mắt nhìn về phía ngọn núi Xuyên Mộc, từ tốn nói: “Tôi là Sơn thần!”
Sau khi vào nhà, thái độ của Vũ Nhị đối với Tô Mục Dương khác hẳn, Vũ Sơ Yến không khỏi thắc mắc nên đã hỏi Tô Mục Dương. Cuối cùng, Tô Mục Dương đã xin phép đưa Vũ Sơ Yến lên núi. Đối với Vũ Nhị, danh tiếng của con gái ông bây giờ không quan trọng bằng an nguy của nó. Gả cho Hải thần tàn bạo kia còn chẳng bằng gả cho Sơn thần. Dù sao Sơn thần lâu nay đều rất hiền hoà, càng đừng nói tới Tô Mục Dương sắm vai mồ côi sống trên núi lại càng vô cùng tốt đẹp.
Lúc hai người họ rời khỏi nhà họ Vũ thì trời đã tối nên không có ai nhìn thấy. Đường núi không quá khó đi, nhưng lúc nào Tô Mục Dương cũng đỡ Vũ Sơ Yến. Không hiểu sao lần này đường lên núi vô cùng vui tươi. Gió ru cây êm ả, đom đóm nấp trong những tán lá lúc này thi nhau bay ra như những ngôi sao nhỏ bừng nở. Chim muôn không ngủ vẫn hót líu lo trên cành, thi thoảng có vài con sóc chuyền cành làm Vũ Sơ Yến giật mình níu lấy cánh tay Tô Mục Dương.
Ngang qua ngôi nhà lúc trước Tô Mục Dương ở, Vũ Sơ Yến kéo hắn lại hỏi: “Chúng ta đi đâu, sao không vào nhà?”
“Đến nhà thật sự của ta!”
Vừa qua khỏi nhà nhỏ, đường núi đã trở nên bằng phẳng rất dễ đi. Vũ Sơ Yến soi đèn nhìn xuống chân, hoá ra đường cô đi bây giờ đều được lát đá. Đi một mạch lên gần đến đỉnh núi, cô nhìn thấy phía trước mặt có ánh sáng. Đi vài bước nữa thì ánh sáng đó đã hiện ra trước mắt, lần này là những bật thềm nối liền đi lên.
Hai bên lối đi, những chiếc chuông gió có hình dáng đẹp đẽ treo trên dây đung đưa vui tai đẹp mắt. Lên gần hơn trăm bật chính là một cánh cổng. Hai bên treo hai ngọn đèn lồng đang sáng ánh nến, giữa cổng treo một tấm biển, trên biển đề ba chữ cổ mà Vũ Sơ Yến không đọc được. Nhìn cánh cổng bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo, đoán chừng ba chữ đó chính là “Đền Sơn Thần”.
Đang mải mê nhìn ngắm thì bỗng đâu nhảy xuống hai con sóc làm Vũ Sơ Yến giật mình. Nhưng khi thấy hình dáng đáng yêu của chúng cô không khỏi phì cười. Hai con sóc vẫy vẫy đuôi rồi cúi đầu nói: “Cung nghênh Sơn thần!”
“Tô Mục Dương, anh chính là Sơn thần!”
Vũ Sơ Yến thật sự không phải kinh ngạc, cô đã biết thân phận của Tô Mục Dương từ trước, chỉ chờ xác nhận lại mà thôi. Tô Mục Dương đột nhiên lùi ra mấy bước, sau đó xoè ra chín cái đuôi hồ ly trắng tuyệt đẹp.
Lạc Trì Ngư vẫn còn trong đền của hắn dưỡng thương. Nhưng sau khi kết giới bị Tô Mục Dương chặt mất thì những loài quỷ khác kéo nhau tới tận cửa, muốn hôi của Hải thần. Lạc Trì Ngư quả thật đã bị thương nặng lúc g.i.ế.c Thực Hồn quỷ, bây giờ lại bị bọn quỷ này tấn công một lượt, thật sự là không chống đỡ được mấy.
May mà Rùa thần sau khi cảm nhận được Lạc Trì Ngư đã tức tốc đem theo binh lính lên bờ. Chỉ là một đám quỷ hôi của, Rùa thần căn bản không cần đến binh lính ra tay. Vì quá tức giận mà đã một đòn đánh c.h.ế.t hết cả lũ quỷ, binh lính chỉ còn mỗi việc dọn xác. Rùa thần thật sự là một ông lão râu tóc bạc phơ. Thần sắc ông vô cùng nghiêm trang, dáng vẻ phi phàm, khuôn mặt phúc hậu.
Ông phất tay mở cánh cửa nặng nề ấy ra, Lạc Trì Ngư nằm bên trong đền đang lăn lộn dưới sàn nhà. Máu me mỗi lúc một nhiều, chảy lênh láng khắp cả ngôi đền. Rùa thần không kìm được đau thương mà phải lấy tay lau nước mắt, giọng run rẩy nói: “Hải thần, Hải mẫu! Là lão thần có lỗi với hai người.”