Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một đêm giữa tháng Bảy, khi thành phố ngập trong cơn mưa như trút nước, cô nhận một phong thư.
Không gửi. Không dấu bưu điện. Chỉ là một bì thư giấy vàng ố, đặt ngay bàn việc — nơi cô chắc chắn dọn dẹp kỹ lưỡng khi ngủ.
Cô mở . Bên trong là tấm thiệp cưới.
Không tên cô dâu. Không tên chú rể.
Chỉ hàng chữ run rẩy bằng mực đỏ loang:
“Hân hạnh mời cô tới chứng lễ kết gương.”
Dưới dòng chữ, là mốc thời gian: 0 giờ 00 phút, đêm rằm.
Và địa điểm: Tiệm “Hồi Ảnh” – ngõ 13, phố Quang Trung cũ.
Cô lập tức chạy đến địa chỉ ban ngày. phố Quang Trung cũ nào bản đồ. Không ngõ 13. Những dân sống lâu năm quanh khu vực đều lắc đầu:
— Ở đây… bao giờ ngõ nào tên như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dau-guong/chuong-7-loi-moi-tu-guong.html.]
**
Tối hôm đó, cô mơ.
Trong giấc mơ, cô giữa một hội trường cưới tối om. Không ánh đèn, chỉ những đội khăn trắng vòng quanh, miệng lẩm nhẩm những lời chú rõ tiếng. Trên lễ đài là chiếc gương phủ vải đỏ, cùng một cỗ quan tài — đóng nắp.
Trong quan tài là... chính cô, mặc váy cưới, im, mi mắt vẫn khẽ run như thể còn đang thức.
Người dẫn chương trình vang lên giọng khô khốc:
“Xin mời... phản chiếu, ký giấy kết gương.”
Trước mặt cô là một tờ giấy đỏ, và một cây bút lông cụt đầu. Cô giãy giụa, hiểu chuyện gì đang xảy . từ trong gương, bản thể khác của cô — đôi mắt trũng sâu và nụ rách tới tận mang tai — bước , cầm lấy bút, chậm rãi ký tên:
“.”
Chiếc gương bỗng vỡ tung. Những mảnh kính bay xé gian, găm tường, quan tài, chính cơ thể cô. Cô hét lên, nhưng âm thanh nào bật .
Khi tỉnh dậy, ngón tay cô chảy máu, như thể ký thứ gì đó thật sự.
Vết máu... tạo thành hình một chữ: Ảnh.