Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô trở hẻm Phùng Hưng một sáng thứ Bảy. Ánh nắng sớm mỏng như tờ giấy, rọi lên con ngõ vốn hẹp càng thêm âm u. khi đến nơi, cô sững .
Toàn bộ hẻm phong tỏa.
Một dải băng đỏ nhạt, vắt qua hai cây cột mục ruỗng, chằng lấy miệng ngõ như ngăn cách giữa thực và ảo. Cô hỏi một ông lão cạnh xe nước mía bên đường, giọng dè dặt:
“Chú ơi… chỗ gì ạ?”
Ông lão ngẩng đầu, nhíu mày cô như thể đang đánh giá xem cô thật sự chuyện chỉ giả ngây. Rồi ông chậm rãi :
“Cháy… cháy dữ lắm. Cách đây mấy hôm, tự dưng bên trong bốc lửa giữa đêm, mà chỗ đó bỏ hoang từ… mười mấy năm .”
“Không ai thuê, ai bán. Chỉ chuột với mèo hoang. Lâu lâu tiếng gõ cửa giữa đêm, mà thì chẳng thấy ai...”
Cô rùng . Tim đập thình thịch trong lồng ngực.
“Cháu nhớ chỗ đó tiệm tên ‘Hồi Ảnh’ mà? Tiệm bán gương, gần ngay chỗ quẹo trái?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dau-guong/chuong-4-nguoi-ban-hang-khong-ton-tai.html.]
Ông lão bỗng khựng . Ánh mắt từ tò mò chuyển sang nghi hoặc, thành sợ hãi. Ông hạ giọng:
“Cháu gái , chỗ đó xưa là tiệm tang lễ. Cũng tên đó. ‘Hồi Ảnh’. Tầm năm 2005, nhà đó xảy án mạng. Chủ tiệm c.h.ế.t trong tư thế treo cổ, mặt gương lớn trong phòng đặt thi thể.”
“Từ đó, ai dám bén mảng. Mà cháu … cháu thấy tiệm mở cửa?”
Cô trả lời. Bàn tay siết chặt .
Chuyện dừng ở đó.
Tối hôm , khi về nhà, cô đem gương để kỹ. Dưới ánh đèn vàng, mặt kính phản chiếu rõ gương mặt cô — cùng một khác phía .
Một mặc áo tang, đầu đội khăn trắng, lặng lẽ… mỉm .
Cô phắt .
Không ai.